Không khí trong phòng có chút căng thẳng, cô lúc này nhắm mắt lại điều chế cảm xúc đến khi mở mắt ra lần nữa. Ánh mắt đã trầm tĩnh như mọi khi.
- Đã để hai người chê cười rồi. Đàm quốc sư cho ta biết phụ mẫu của hắn hiện ở đâu?
- Chuyện này ta cũng không thể trả lời cô được. Ba mẹ tiểu Hùng đã mất tích khi nó chào đời. Ta dù có tìm kiếm mấy năm qua cũng không có lấy một tin tức gì. Giống như là…
- E là lành ít dữ nhiều.
- Thân phận của hắn vẫn còn là một ẩn số. Thần lực của ta cũng chưa dung hoà với thân thể này hoàn toàn nên chưa thể tuỳ tiện ra tay.
- Trưởng công chúa không phải vội mà làm khổ bản thân. Cô đã vất vả nhiều rồi. Năm đó loạn lạc vi thần không thể bảo vệ cho công chúa chu toàn.
- Nước mất nhà tan. Ta đã không còn là trưởng công chúa. Ta tên Dương Mộc Thanh. Từ nay hãy để ta gọi ngài là ông Đàm đi.
Đàm Mạnh Hùng từ đầu đến cuối đều quan sát cô. Từng nét mặt cô biểu lộ, cái nhíu mày nhẹ đều ánh lên ưu thương kia hắn thật sự muốn biết rốt cuộc cô đã từng trải qua những gì? Nhìn cô như vậy khiến hắn thật khó chịu.
- Nếu quá sức thì đừng cố. Tôi luôn đeo ngọc bội bên người là được rồi chứ gì!
Đàm Mạnh Hùng sợ cô phải áp lực bản thân mới nói như vậy nhưng khi qua tai của Dương Mộc Thanh lại thành anh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-yeu-phuc-anh/3495625/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.