21.
Tiếng sấm rền vang đã dần xa.
Bên ngoài phòng khách, không còn nghe thấy tiếng bước chân của Lục Vũ nữa.
Người mù cố dựng thân hình của mình dậy.
Tôi nhìn thấy trên khuôn mặt anh ta, một nụ cười quái dị.
Không ai có thể cứu tôi.
22.
「Bùm!」
Đột nhiên, ở phía ngoài phòng khách, có tiếng đập cửa.
Là Lục Vũ đang dùng chân đá cửa một cách vô cùng giận dữ.
Chứng trầm cảm.
Tôi chưa bao giờ thích cái bệnh này như vậy.
Tiếng đá cửa vẫn tiếp tục.
Người mù không nói gì. Anh ta im lặng đứng dậy từ phía tôi đặt tay lên tường lần mò theo bức tường đi ra ngoài.
Anh ta đi về hướng phòng khách, mang theo một con dao.
23.
Lục Vũ
Tôi không có nhiều giao tiếp với Lục Vũ, ngoại trừ việc mỗi lần học kỳ cuối cùng anh ấy đều giúp tôi ôn tập các điểm quan trọng.
Tôi nghe nhiều tin đồn về anh ấy rằng anh ấy đã đánh bạn cùng phòng. Nguyên nhân là vì bạn cùng phòng đó đã kể một câu chuyện cười về một cô gái trong trường. Nghe xong Lục Vũ đã đánh gãy mũi người kia mà không giải thích điều gì.
Cô gái đó, tôi không biết. Câu chuyện đã cũ, tôi không nhớ rõ.
Nhưng tôi hy vọng anh ấy không làm những chuyện như vậy.
Tôi vật lộn, cố gắng di chuyển cơ thể mình. Tôi thở hổn hển giữa đêm dông, cuối cùng tôi đã vươn được đầu ra khỏi cửa.
Đôi giày ướt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-mu-cua-toi-la-ke-sat-nhan/3429501/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.