11.
Đôi tay kia nhặt chiếc cốc giữ nhiệt lên, sau đó rụt lại, biến mất ở cạnh cửa.
Trong phòng khách tĩnh mịch và tối tăm, tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng đến tai tôi.
Chẳng mấy chốc, chiếc cốc giữ nhiệt lại được đặt trở lại trên bàn.
Tôi sởn tóc gáy.
Có ai đó, trong nhà tôi.
Đó là hình bóng, không thể nói chuyện được.
12.
Ai đó?!
Không quan trọng là ai, trong đầu tôi liên tục chớp lên suy nghĩ rằng: Tôi ở chỗ này rất nguy hiểm!
Tôi cẩn thận không phát ra bất kỳ âm thanh nào, lấy điện thoại ra, muốn gọi cảnh sát.
Nhưng khi tôi cầm điện thoại lên mới nhớ ra, có lẽ do chiều nay tôi đã làm rơi nên cho dù kể tôi bấm thế nào màn hình cũng không thể sáng lên.
Bỗng nhiên, phòng ngủ sáng bừng lên.
Lúc này, đám mây dông bị ứ đọng cả ngày nay đang bùng nổ với những tia chớp khổng lồ.
Tiếng sấm rền vang.
Tôi lập tức hiểu mình phải làm gì.
Tận dụng tiếng sấm để che giấu tiếng động của mình, tôi khóa cửa phòng ngủ thật nhanh!
Ít nhất, trong thời gian họ cố phá cửa, tôi đủ thời gian để hét ra ngoài cửa sổ kêu cứu!
Phải hành động nhanh!
13.
Tôi bật dậy khỏi giường, đi nhanh về phía cánh cửa mà tôi sắp chạm vào.
Trái tim tôi đập thình thịch.
Đó là lúc tôi nhận ra, tôi đã quên mất một điều gì đó.
Tiếng sấm không thể che giấu nổi tiếng bước chân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-mu-cua-toi-la-ke-sat-nhan/3429499/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.