Chương 117
Tôi ngạc nhiên, muốn ngước lên xem đứa nào thừa tiền sẵn sàng trả tôi 10 tỉ để tôi rời xa người yêu tôi thế.
Dáng người thanh mảnh hơn tôi nghĩ, đứng ngược sáng nên tôi mất một khoảng thời gian ngắn mới có thể nhìn ra.
Tôi ngạc nhiên:
"Hạ Mi?"
Sao nó lại ở đây? Đã lâu lắm rồi chưa gặp, bệnh của nó vẫn chưa chữa khỏi hay sao? Nhìn nó vẫn gọn gàng, xinh đẹp, tôi không nghĩ nó là người đang bị mắc bệnh về thần kinh đâu.
"Cậu không nghe thấy tôi nói gì à? Rời xa anh Toàn, 10 tỉ sẽ là của cậu."
Má con hâm, đây có phải là tiểu thuyết ngôn tình đâu. Nó bị ngáo nặng à? Tôi chán chẳng buồn trả lời, tiếp tục xúc cơm ăn theo một lập trình được thiết lập sẵn.
Miếng cơm chưa kịp đưa vào miệng đã bị Hạ Mi giật ra. Nó như quát lên:
"Cậu bị điếc à?"
"Bệnh viện tâm thần an ninh lỏng lẻo vậy sao? Sao lại để một đứa như cậu thoát ra được?"
"Cậu..."
Hạ Mi tức, không biết phản kháng như thế nào.
"Cay không? Tức không? Cay thì mua sữa chuối đi uống cho bớt cay nhé."
"Tôi không cần biết, rốt cuộc cậu có lấy 10 tỉ không?"
"Mười tỉ gì? Đô la âm phủ à? Thôi cậu giữ lấy để sau này dùng đi, tôi không cần."
Nói chuyện với một đứa có vấn đề thần kinh lâu sẽ khiến tôi mắc bệnh thần kinh mất. Tốt nhất tôi nên nhanh chóng thoát khỏi nó.
"Là mười tỉ Việt Nam đồng."
Hạ Mi tưởng tôi không hiểu nên nhắc lại một cách rõ ràng.
"Mười tỉ đổi lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-luu-manh/1328789/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.