Chương 103
Không biết ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của cô gái Tây kia hay ngỡ ngàng vì có người lạ động tới điện thoại của hắn mà tôi đơ như tượng. Đến khi mặt hắn hiện ra trước màn ảnh, tôi mới hoàn hồn.
Tôi cố tỏ ra là mình ổn, gượng cười chào hắn:
"Lâu lắm mới thấy anh..."
"Em thi xong rồi hả? Mấy tuần qua bận nghiên cứu nên anh không dùng điện thoại."
Chưa kịp hỏi gì hắn đã lên tiếng giải thích, chẳng nhẽ hắn có tật giật mình? Tôi cố kìm nén sự xúc động trong lòng, nhẹ nhàng trả lời:
"Vâng em thi xong rồi, cô gái vừa nãy là ai thế anh?"
Hắn cười xuề xoà:
"À, là bạn cùng tổ nghiên cứu của anh."
Cùng tổ nghiên cứu? Chẳng nhẽ là hắn cùng cô Tây có tâm hồn to và tròn đó trong thời gian qua ở chung một phòng? Ăn chung, ngủ chung, mọi thứ đều làm cùng nhau? Tôi không biết phải làm thế nào nữa, tôi sợ rằng khi xa tôi, liệu hắn có thiếu thốn đến nỗi đi tìm những cô gái khác để trút bầu tâm sự không? Huống chi cô gái Tây kia vừa xinh, tâm hồn lại tròn to núng nính như thế. Tôi lo lắm! Nhưng tôi lựa chọn tin tưởng hắn.
"Anh đã ăn chưa?"
Đột nhiên trên màn hình điện thoại, cô Tây ôm lấy cổ hắn, rất thân mật nói cái gì đó, trông họ vui vẻ hắn, tiếng Anh tôi hơi kém nên nghe không rõ, wifi cũng kém nữa.
Tôi và hắn chưa kịp hỏi han, nói chuyện gì thì hắn đã để lại một câu rồi tắt máy:
"Anh bận rồi, nói chuyện với em sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-luu-manh/1328775/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.