Chương 102
Eo, thề! Biến thái thật sự! Tôi vừa tức vừa buồn cười, trả lời lại hắn:
"Tôi không còn gì để nói với anh."
Sau đó chúng tôi lại hỏi han vài câu rồi việc ai người nấy làm. Hắn bảo sắp tới hắn bận lắm, không có thời gian giành cho tôi, hắn phải ở trong phòng nghiên cứu nhiều ngày, có thể là một tuần, hai tuần hoặc cả tháng, dựa vào tiến độ và may mắn nữa. Hắn không chắc sẽ nói chuyện được với tôi nhưng chắc chắn rằng lúc rảnh lập tức liên hệ với tôi.
Ngẫm lại, cũng sắp đến kì thi của hắn rồi mà, tôi cũng sắp thi rồi. Như vậy cũng ổn, tôi đỡ bị dồn tâm tư của mình lên hắn.
Thoắt cái chúng tôi đã thi xong. Hai tuần qua tôi và hắn chưa nói chuyện với nhau một câu nào.
Tin nhắn đầu tiên hắn gửi cho tôi:
"Khi nào em rảnh em đi mua hộ anh mấy cái quần sịp được không? Quần anh rão hết rồi."
"!!!"
Tôi biết gì đâu mà mua? Tôi trả lời hắn:
"Anh đi trung tâm thương mại cũng có mà, ngại thì mua online."
Hắn nhất quyết từ chối:
"Không đâu, em phải mua cho anh cơ, em là người yêu của anh mà."
"Thôi đi, em ngại lắm."
"Em không thương anh à? Có cái quần sịp cũng không mua được."
Tôi không trả lời. Hiện giờ internet phát triển mạnh như thế, hắn có thể dễ dàng mua đồ mà chỉ tốn ít thời gian, tại sao cứ phải ép tôi làm chứ.
"Tiểu tiên nữ giúp anh đi mà!!!"
Hắn tiếp tục nài nỉ, cuối cùng tôi vẫn phải bất lực trước sự lì lợm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-luu-manh/1328774/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.