Chương 86
Nực cười thế đấy! Tôi chĩa thẳng mắt quan sát xem Trần Mạnh Toàn phản ứng thế nào. Hắn mà cười một cái với thanh niên kia xem, tôi thề tôi sẽ đấm gãy răng hắn, xem có còn dám cười với ai khác ngoài tôi không.
Người yêu tôi biết điều lắm các bạn ạ, không cười, thay vào đó là cái mặt nhăn nhúm khó chịu:
"Sao anh lại ở đây? Thôi đừng nói nữa, tôi bận rồi."
Sau đó hắn mặc kệ người ta níu giữ thế nào, một mạch nắm tay tôi leo lên xe phóng đi. Nhìn mặt hắn có vẻ nghiêm trọng lắm. Tôi đâm ra tò mò:
"Ai đấy?"
"Linh đừng hỏi, tôi không muốn trả lời đâu."
Tôi hỏi nhẹ nhàng tình cảm như thế mà hắn cứ cục súc, bộp chộp đáp lại. Hơi tức, tôi đưa tay véo eo hắn:
"Nói nhanh, anh ta vừa đẩy tôi suýt nữa ngã kìa."
"Một tên điên thôi, Linh yêu thương tôi thì Linh đừng hỏi nữa. Đau chỗ nào lát lên lớp tôi thơm vào chỗ đau là hết ngay."
Tôi đành câm nín, phản ứng của hắn khiến tôi càng tò mò hơn, chắc chắn phải lựa thời cơ để moi thông tin mới được. Hắn sợ tên này đến vậy, phải chăng hai người là tình cũ của nhau? Tôi lập tức lắc đầu xua tan đi ý nghĩ đó, thật đáng sợ mà, sao tôi lại nghĩ linh tinh như vậy chứ.
Chiều hôm đó, tôi lập một kế hoạch mang tầm cỡ thế kỉ. Đầu tiên tôi chạy đến chỗ mẹ của hắn. Tôi đã khá thuận miệng với kiểu xưng hô mới, tôi buồn buồn:
"Mẹ ơi, con có thể tâm sự với mẹ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-luu-manh/1328758/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.