Chương 39
Cả bữa ăn, tôi phải nín nhịn chịu đựng rất nhiều để không bộc phát sự tức giận. Dọn dẹp xong xuôi, lên phòng đóng cửa tôi mới có được không gian riêng để xả hết sức uất ức trong lòng của mình.
Tôi tìm đến Nam để xoa dịu tâm hồn. Anh luôn lắng nghe lời tôi nói, an ủi, động viên mỗi lúc tôi chán nản, buồn bực.
"Anh ơi, có lẽ em sắp phải chuyển sang LQ B để học rồi."
"Cơ sở vật chất bên đó rất tốt, em sang đấy sẽ có cơ hội học tập, trải nghiệm nhiều hơn."
Anh trả lời, tôi biết anh nghĩ rằng chuyển trường là một cơ hội tốt đối với bản thân tôi. Sẽ được cọ xát, tiến bộ hơn. Nhưng tôi không muốn...
"Em không muốn, em..."
"Sao vậy? Em nói anh nghe nào."
Em muốn học chung trường với anh, để được gặp anh mỗi ngày. Tôi muốn nói như vậy, nhưng tất nhiên tôi không có dũng khí để gửi những dòng tin nhắn thổ lộ đó cho anh. Tôi trả lời:
"Em đã quen học ở trường mình rồi, quen thuộc lắm rồi, hơn nữa bạn bè tốt của em ở đây hết, em không muốn chuyển đi."
"Vậy sao? Vậy mà anh cứ tưởng em không muốn chuyển đi là vì anh."
Tôi có thể nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực, rất nhanh, tôi không thể kiểm soát được.
Đây là rung động sao? Tôi cảm thấy trái tim đang không nghe theo ý của mình, nhảy loạn xạ rồi. Vì câu nói của anh sao?
Tôi đắn đo không biết nên trả lời thế nào. Thấy tôi không trả lời, anh tinh tế đoán được tôi đang bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-luu-manh/1328711/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.