Chương 4.
Tôi tự hỏi, mẹ tôi có biết như thế là phạm pháp, là dồn tôi vào đường cùng không? Hắn chưa đủ đáng sợ sao? Tôi nhìn hắn, gương mặt hắn rất gần tôi, da hắn đẹp khiến tôi cũng phải ghen tị, lỗ chân lông rất nhỏ, mụn cũng chỉ xuất hiện một hai cái, chắc hẳn hắn phải giành nhiều thời gian cho bộ mặt này thì mới được như vậy. Nhưng đây không phải lúc để tôi đi nghĩ những điều trên. Chiếc váy ngủ tôi đang mặt không đủ dày dặn để che lấp đi việc tôi đang run lẩy bẩy vì sợ, bộ dạng này của tôi bị hắn lưu hết vào tầm mắt.
"Cậu sợ tôi sao?"
Sợ thật, nhưng sự kiêu ngạo của tôi không cho phép tôi bộc lộ nó ra bằng lời nói, tôi lắc đầu quả quyết :
"Tại sao tôi phải sợ?"
"Cậu đang run kìa."
Tôi tiếp tục tìm lí do để biện minh :
"Do trời lạnh thôi."
Hắn nhướng một bên mày, nghi hoặc hỏi lại tôi :
"Chắc chứ?"
Tất nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ mình phải rơi vào tình huống này cả, thật thảm hại.
"Tất nhiên, giờ thì cút ra chỗ khác."
Tôi không thể để hắn bắt nạt mình mãi thế này được. Hạ giọng lạnh hết mức có thể, tôi đuổi hắn.
Cơ thể bỗng nhiên chuyển động, cả đầu óc tôi đều bị chấn động. Cả người tôi đang nằm gọn trong lòng hắn. Hắn ôm tôi? Điên rồi sao? Tên này điên thật rồi. Tôi dãy dụa, tôi muốn thoát ra. Tôi ghét hắn, hiện tại rất ghét, hết lần này đến lần khác áp đặt tôi làm theo ý hắn. Bố mẹ tôi thì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-luu-manh/1328675/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.