Giọng của mẹ khào khào cùng đôi mắt sưng đỏ làm tim tôi như thắt lại. Có phải tôi đã quá ích kỷ hay không? Có phải tôi quá bận tâm đến cảm xúc của mình đến nỗi quên mất phải đối xử tốt với ba mẹ hay không? Ly hôn thì sao? Cố gắng giấu tôi thì sao? Còn không phải vì muốn cho tôi có một mái nhà hoàn mỹ như bao bạn bè đồng trang lứa hay sao? Nếu không phải vì tôi thì họ cần gì phải đóng một vở kịch trước mặt bao người chứ.
"Chúng ta vào nhà trước rồi nói." Ba cuối cùng cũng lên tiếng.
Khi cả nhà ngồi xuống bàn, không khí bỗng chốc im lặng đến đáng sợ. Tôi có cảm giác muốn chạy trốn khỏi nơi này. Nhưng chân như bị đông cứng lại, tôi không có đủ dũng khí để ngẩng mặt nhìn ba mẹ. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình lại hèn nhát đến thế.
"Từ bốn năm trước ba mẹ đã ly hôn rồi." Mẹ tôi cất giọng run run. Tôi chỉ nghĩ đơn giản khi cả hai không còn yêu thương nhau, trái tim và tình cảm không còn dành cho đối phương thì ly hôn chính là phương án tốt nhất để giải thoát cho cả hai. Nhưng tôi quên mất khi họ có đứa con, việc họ ly hôn sẽ ảnh hưởng đến đứa con nhiều như thế nào. Tôi im lặng không bình luận bất cứ điều gì, để cho mẹ tiếp tục: - Mẹ vốn muốn nói với con từ sớm, nhưng vì con còn nhỏ, nên ba và mẹ thống nhất đợi đến khi con vào Đại học, đủ chín chắn sẽ nói cho con biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-dao-hoa/2670366/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.