Những ngày tiếp theo cũng diễn ra như vậy Ngọc Dương tránh mặt, Khánh Ân chỉ âm thầm nhìn rồi lại giả vờ như không có gì. Cho tới chủ nhật cả nhà nàng hiếm khi tụ tập đông đủ nên bữa tối mọi người quyết định mua lẩu cùng với vài món ăn nữa về ăn.
"Con nhớ gọi kêu Kim Anh tối qua ăn nha" là mẹ nàng nói.
"Dạ"
"À mà còn mời cô chủ nhiệm của con luôn đi" bà chợt nhớ ra vốn định mời cô chủ nhiệm của Ngọc Dương ăn một bữa cơm lâu rồi nhưng chưa có dịp. Hai nhà là hàng xóm ít nhiều gì cũng phải chào hỏi đàng hoàng. Ngọc Dương hơi khựng lại:
"Không cần đâu mẹ" càng muốn tránh thì mọi thứ xung quanh như muốn tác hợp hai nàng lại.
"Con bé này sao lại không cần, nếu bình thường thì không nói nhưng đây còn là hàng xóm của chúng ta. Đây là phép lịch sự đó con"
"Dạaaaaa" Ngọc Dương thở dài một hơi thật là khó xử. Nàng hi vọng người kia bận.
Lên phòng nàng nhắn tin cho Kim Anh nói nàng tối qua ăn. Còn một người nữa là Khánh Ân nhìn dãy số trên màn hình thật lâu cuối cùng nàng cũng nhấn gọi, rất nhanh bên kia liền bắt máy:
"Alo, gọi cô có chuyện gì không?" giọng Khánh Ân nhẹ nhàng còn mang theo một chút mệt mỏi:
"Tối...tối nay cô có rảnh không?"
"Có lẽ là có em muốn nhờ cô việc gì hửm?"
"Ba mẹ em mời cô tối nay qua nhà ăn cơm"
"Ừm còn gì nữa không?"
"Không còn em cúp máy trước"
Nói xong nàng liền thẳng tay bấm kết thúc cuộc gọi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-cua-toi-la-co-giao/777916/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.