Một tiếng va chạm ầm ầm vang lên, lá cỏ văng tứ tung, bụi bặm bao trùm khắp nơi!
Trong tiếng vang lớn, những người qua lại gần đoạn đường đó bị hoảng sợ, quay đầu lại, nhìn thấy tấm biển quảng cáo to đùng rơi xuống, chung quanh lập tức ồn ào, hỗn loạn sinh ra.
Mồ hôi lạnh toát ra khắp toàn cơ thể Tuế Văn.
Khi hắn cảm thấy cả người lạnh run lại cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình.
Nó không chỉ đè lại cơ thể Tuế Văn mà còn đè lại hồn phách của hắn.
Tuế Văn vừa quay đầu đã nhìn thấy Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm: "Làm sao vậy? Sao lại không nói gì."
Tuế Văn: "Thiên Ẩm... Vừa rồi em có nhìn thấy tấm biển quảng cáo rơi xuống không?"
Thời Thiên Ẩm: "Thấy."
Tuế Văn còn chưa bình tĩnh lại được, hắn vẫn sợ hãi và mờ mịt như cũ: "Đó là do tôi làm..."
Thời Thiên Ẩm hỏi lại, giọng đầy khó hiểu: "Sau đó thì sao?"
Tuế Văn tâm sự nặng nề, muốn nói lại thôi: "Em... Nếu như tôi biến thành đại ma vương, em sẽ vì sinh mệnh của con người mà chiến đấu với tôi ư?"
Thời Thiên Ẩm không nghĩ ra được vì sao hắn nói thế: "Sao ngươi lại nghĩ như thế? Vì sao ta phải làm như vậy?"
Tuế Văn: "Nhưng nếu em không ngăn cản tôi, sẽ có rất nhiều người bị chết và bị thương..."
Thời Thiên Ẩm cảm thấy đương nhiên: "Vậy thì sao?"
Tuế Văn lau mặt.
Tôi biết mà.
Không có gì ngoài ý muốn cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-vat/3370356/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.