Trong phòng yên tĩnh một lúc thật lâu.
Thời Thiên Ẩm lộ ra vẻ hoang mang. Cậu vươn ngón tay ra, chọc nhẹ vào bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay mình: "Đây là kiểu chuông báo thức mới khi rời giường à? Nhẹ tay chút."
Tuế Văn thoáng chốc cả kinh.
Bàn tay nắm chặt cổ tay Thời Thiên Ẩm thu lại nhanh như tia chớp.
Hắn còn muốn nhảy khỏi giường, rời xa nơi làm mình gặp ác mộng kia, nhưng mà Thời Thiên Ẩm đang nhìn hắn vô cùng chăm chú, nghi hoặc trong mắt ngày một nhiều.
Tuế Văn cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Hắn không rời đi, ngược lại tiến về phía trước.
Hắn tiến đến bên cạnh Thời Thiên Ẩm, ôm lấy cậu, chôn mặt mình lên cổ đối phương.
Trên người yêu quái chỉ có một lớp quần áo mỏng, hơi ấm và hương vị do Tuế Văn lưu lại từ ngày hôm qua vẫn còn, Tuế Văn ôm lấy Thời Thiên Ẩm không muốn buông tay.
Thời Thiên Ẩm: "Làm sao vậy? Từ lúc tỉnh lại ngươi đã không ổn lắm."
Tuế Văn: "Gặp ác mộng......"
Thời Thiên Ẩm: "Ác mộng gì?"
Tôi biến thành ma quỷ, muốn giết em, muốn phá hủy tất cả.
Tuế Văn muốn trả lời như thế, nhưng lời nói đến bên miệng lại thành tiếng than rầu rĩ: "Tôi thấy em bỏ đi."
Thời Thiên Ẩm lập tức nhướng mày: "Sợ ta rời đi? Yên tâm đi, cho dù ta có đi cũng sẽ mang ngươi đi cùng."
Tuế Văn cười một tiếng.
Hắn bò dậy khỏi giường, lại bế Thời Thiên Ẩm lên, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-vat/3370355/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.