Ánh mặt trời buổi sớm mai mang theo tinh thần vô cùng phấn chấn, ngưng thần nhìn lại, tựa hồ có những hạt bụi li ti lấp lánh ánh vàng bay lượn một cách bất quy tắc.
Tuế Văn ngưng thần nhìn ra nơi cửa sổ.
Đặc biệt thần kỳ.
Hắn không nhìn thấy Thời Thiên Ẩm nhưng có thể cảm giác được Thời Thiên Ẩm.
Hắn tin rằng đối phương đang ngồi bên cạnh mình, ngay cả tư thế hiện giờ của đối phương là gì hắn cũng có thể đoán được.
Loại cảm giác này ——
Cũng không tệ lắm.
Tuế Văn nhịn không được khẽ mỉm cười.
Hắn dựa theo suy đoán của mình, nâng mu bàn tay lên, quả nhiên, bàn tay hắn chạm vào tay Thời Thiên Ẩm.
Nếu ánh mặt trời có thể phác họa tất cả, nó nhất định sẽ chiếu ra một cảnh tượng như vậy:
Hai bàn tay một trên một dưới nhẹ nhàng chạm vào nhau, yên tĩnh giao nhau. Bỗng nhiên, năm ngón tay bên trên thu lại, nắm lấy bàn tay phía dưới.
Hơi thở ấm áp không phân rõ là của ánh mặt trời hay là của con người.
Tuế Văn chỉ giữ tư thái giơ tay trong vài giây, sau đó thu lại.
Hắn không quên bản thân đang ở trong phòng làm bài thi, cũng không quên đề thi lần này còn rất khó.
Hắn thu lại tinh thần bị phân tán, một lần nữa đọc đề, cố gắng giải đề.
Nói cũng kì lạ, bị Thời Thiên Ẩm gián đoạn, ý nghĩ rối loạn thành một cục lúc ban đầu giống như tìm được lối ra, trở nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-vat/3334606/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.