Chương trước
Chương sau
Là Đổng Như, bạn tốt của Kha Tiểu Hạ và con trai Kha Đậu Đỏ của cô. Một tay Đổng Như xách ba lô nhỏ, một tay dắt bạn nhỏ Kha Đậu Đỏ, dáng vẻ Kha Đậu Đỏ giống như không vui, mà sắc mặt Đổng Như cũng không dễ nhìn. Dĩ nhiên, khi hai người nhìn thấy đôi nam nữ trên ghế sofa, vẻ mặt hai người đều giống nhau.
Đều trợn mắt há mồm!
Kha Tiểu Hạ nhìn bọn họ, rất bình tĩnh quay đầu chào hỏi: “Các người về rồi?”
Đổng Như kịp thời phản ứng, cô ấy ném Kha Đậu Đỏ ở một bên, thuận tay để ba lô của cậu bé ở trên chiếc bàn nhỏ gần cửa ra vào, cô ấy biết Kha Tiểu Hạ sinh bệnh, lại phát hiện đứa con trai bất hiếu Kha Đậu Đỏ này, thế mà bỏ mẹ mình ở lại chạy đến chỗ cô ấy, cô ấy nổi giận đùng đùng đưa cậu bé về, không nghĩ tới vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh hương diễm này.
Trong lúc nhất thời bầu không khí trong phòng vô cùng quái dị, Kha Tiểu Hạ nhìn thấy Đổng Như lúng túng đứng đó, lúc này mới phản ứng được.
Cô không thể đi xuống, Cố Tử Kì có lòng tốt giữ eo cô, giúp cô ngồi dậy, nở nụ cười yêu nghiệt, anh nhéo mặt Kha Tiểu Hạ: “Anh đi trước, em ngã bệnh thì nghỉ ngơi cho tôi, hôm nào anh sẽ tới thăm em.”
Đổng Như đứng ở cửa, người lảo đảo, đứng không vững còn Kha Tiểu Hạ thì ngã thẳng từ trên ghế sofa xuống đất!
Đổng Như ngây người nhìn Cố Tử Kì điềm nhiên mở cửa rời đi.
“Kha Tiểu Hạ! Tình huống này là như thế nào!” Đổng Như quát to.
Kha Tiểu Hạ không hiểu: “Là sao?”
“Cậu….Và người đàn ông kia….Các người ở phòng khách….” Đổng Như nói không rõ ràng.
Kha Tiểu Hạ quấn chăn bông lên người: “Ai nha, không như các người thấy đâu, tôi và anh ta không có gì cả!”
“Cái gì cũng không có?” Đổng Như nói: “Người ta tự mình đến cửa chăm sóc cho cậu, vừa rồi con…. Kha Tiểu Hạ, cậu còn nói không có gì, đến con của cậu còn không tin huống chi là mình!”
Kha Tiểu Hạ thở dài, keo Đổng Như qua, để cho cô ấy bình tĩnh một chút, rồi kể lại rõ ràng mọi chuyện với Cố Tử Kì cho cô ấy nghe. Đổng Như nghe Kha Tiểu Hạ kể chuyện, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng kinh ngạc kêu to.
Sau khi kể xong, Đổng Như cảm thán: “Kha Tiểu Hạ, câu và Cố Tử Kì rất có duyên phận!!”
“Đó là nghiệt duyên!” Kha Tiểu Hạ sửa lại.
“Lốp xe thì sao? Rốt cuộc Cố Tử Kì muốn cậu bồi thường như thế nào? Không phải là lấy thân báo đáp chứ?” Đổng Như hỏi.
Kha Tiểu Hạ liếc mắt nhìn cô ấy: “Mình có tài có đức gì mà lấy thân báo đáp anh ta? Mình đã là mẹ của một đứa bé, căn bản không còn là một cô nhóc, làm sao anh ta có thể để một người tàn hoa bại liễu như mình lấy thân báo đáp anh ta? Cho nên có lẽ anh ta muốn ngủ với mình!” Nếu không sao phải đối tốt với cô như thế.
Biết rõ cô là Kha Tiểu Hạ còn đưa ăn đưa uống.
“Phụt!” Đổng Như cầm một bát cháo hải sản mà Kha Tiểu Hạ không có ăn, vừa bỏ vào trong miệng liền phun ra, cô ấy đánh giá Kha Tiểu Hạ, cuối cùng nói: “Mình cảm thấy khả năng này không lớn.”
“Cô Đổng, dù sao minh cũng là phụ nữ. Nếu như anh ta không có ý gì với mình làm sao không lập tức để cho mình bồi thường tiền! Cho dù biết mình không bồi thường nổi, cũng không cần mang đồ ăn ngon đến cho mình!” Kha Tiểu Hạ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Cố Tử Kì muốn cái đó.
Nghe Kha Tiểu Hạ nói như thế, Đổng Như cũng cảm thấy có lý: “Qủa nhiên cao phú soái có phẩm vị đặc biệt!”
Bắt đầu ưa thích phụ nữ có con nhỏ.
“Cái đó gọi là tâm lý biến thái!”
“Thật ra Kha Tiểu Hạ, ngoại trừ khuyết điểm mà cậu nói, Cố Tử Kì cũng coi như không tệ, có tiền, lại đẹp trai, chính là một cao phú soái điển hình! Cùng anh ta làm chuyện đó, nhất định cậu sẽ không thua thiệt! Cậu cũng không phải hoàng hoa khuê nữ, cậu nên nhận rõ vị trí của mình, câu là mẹ của một đứa nhỏ ba tuổi đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.