Sau khi tắt máy, Cố Tử Kì nhìn ra ngoài cửa sổ, xoa mi tâm, có vẻ như anh nhìn thấy Ôn Thiển đứng dưới lầu, anh giống như thấy được cô ấy cười rực rỡ như thế. Cho tới tận bây giờ, anh vẫn cảm thấy nụ cười của Ôn Thiển rất đẹp, chỉ là, nụ cười đẹp như thế, anh vẫn cho rằng nó vẫn luôn thuộc về mình, anh có bao nhiêu tự tin, tự tin cô ấy sẽ không rời đi. Cuối cùng, anh lại trơ mắt nhìn thấy cô ấy biến mất. “Tổng giám đốc, nên anh cơm rồi?” trợ lý Cris thấy Cố Tử Kì thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn cẩn thận cắt ngang. Cố Tử Kì vẫn nhìn ra bên ngoài, nhưng không phải là nhìn phong cảnh, anh cho là mình hoa mắt, thế nhưng khi anh nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, anh vẫn nhìn thấy! “Tổng giám đốc, tổng giám đốc!” Thấy Cố Tử Kì đột nhiên xoay người rời đi, tuy trợ lý Cris kinh ngạc nhưng cũng không lập tức đuổi theo. Anh ta đã đi theo bên cạnh Cố Tử Kì suốt 4, 5 năm, chưa từng thấy anh thất thố như thế, Cố Tử Kì giống như bối rối chạy đến thang máy, không ngừng ấn vào thang máy, thế nhưng thang máy còn chưa kịp lên đến nơi, Cố Tử Kì đã xoay người đi chạy nhanh xuống thang bộ. Anh chạy từ tầng sáu xuống, lúc đến lầu dưới chỉ có lác đác vài người đứng đó, hiện tại là giờ ăn trưa, vừa rồi nhân viên như bầy ong vỡ tổ đi đến căng tin ăn cơm. Cố Tử Kì đứng dưới sảnh, không ngừng nhìn xung quanh, không có! Anh lại gặp ảo giác sao? “Tổng giám đốc, anh sao thế? Có phải trong người không thoải mái không?” Là giám đốc Ngải Mễ Lạp của phòng kế hoạch, cô ta nhìn thấy Cố Tử Kì từ trên lầu chạy xuống, thấy anh thất thố như vậy liền đi theo sau. Cố Tử Kì nhìn người phụ nữ trước mặt, anh hoàn không có ấn tượng gì, anh nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, quay người đi ra, để Ngải Mễ Lạp lúng túng đứng tại chỗ. Có nhân viên đi qua liền khẽ nở nụ cười, cô ta liền lạnh lùng liếc bọn họ một chút, đành phải ngượng ngùng đi đến căng tin ăn cơm. Vốn dĩ Kha Tiểu Hạ đã đi vào căng tin, đột nhiên cô nhớ ra mình không mang theo hộp cơm, đang chuẩn bị về văn phòng thấy liền thấy Ngải Mễ Lạp rất không vui, đi qua đây. “giám đốc Ngải!” Vốn dĩ Kha Tiểu Hạ muốn tránh đi, nhưng không kịp, chỉ có thể lễ phép chào hỏi. Ngải Mễ Lạp nhìn Kha Tiểu Hạ liền ngẩn ra một lúc, Kha Tiểu Hạ một đường trốn tránh Cố Tử Kì, chạy hồng hộc, sắc mặt ngược lại hồng nhuận, một trợ lý phòng kế hoạch cũng đã có dáng vẻ này rồi sao? Nhớ tới tổng giám đốc không nhìn mình, vốn dĩ cô ta không vui, cho nên liền chỉ huy Kha Tiểu Hạ: “Cô đi nhà ăn lấy cho tôi một phần cơm, sau đó mang đến văn phòng cho tôi.” “Được, giám đốc Ngải, tôi lập tức mang qua!” Tuy Kha Tiểu Hạ phiền muộn nhưng vẫn xoay người đi về phía căng tin. Cố Tử Kì cũng đi tới nhà ăn, Ngải Mễ Lạp tinh mắt nhìn thấy anh, lập tức đuổi theo: “Tổng giám đốc, tôi là Ngải Mễ Lạp, giám đốc bộ phận kế hoạch, anh đi ăn cơm sao? Vừa đúng lúc tôi cũng đi ăn, không biết tôi có vinh dự ngồi ăn cùng anh không! Vừa hay tôi có thể dẫn anh đi thăm quan căng tin của nhân viên!” Giám đốc bộ phận kế hoạch Ngải Mễ Lạp? Cố Tử Kì đột nhiên nghĩ đến người tên Kha Tiểu Hạ kia làm việc ở đay, vốn dĩ anh không muốn để ý đến, nhưng vẫn nhìn cô ta một cái: “Hóa ra là giám đốc Ngải, vậy làm phiền cô rồi!” “Tổng giám đốc, mời anh đi qua bên này.” Ngải Mễ Lạp mỉm cười nói. Lúc Cố Tử Kì và Ngải Mễ Lạp cùng nhau đi vào nhà ăn của nhân viên, hiển nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt, các nhân viên trông mong nhìn ra, lại nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Ngải Mễ Lạp. Lúc Kha Tiểu Hạ đóng gói tốt cơm trưa cho Ngải Mễ Lạp liền thấy Ngải Mễ Lạp và Cố Tử Kì đi đến đây, cô liền cầm hộp cơm lên che mặt mình, xoay người đi đến chỗ Tang Tử Hân. “Kha Tiểu Hạ, cô trốn cái gì!” Tang Tử Hân bắt được Kha Tiểu Hạ trốn dưới gầm bàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]