Khi Hứa Kính Hằng thức dậy y không biết được bây giờ là lúc nào, rèm cửa sổ bị kéo lại, trong phòng đưa tay không thấy được năm ngón, trên giường chỉ có một mình y, rất rõ ràng.
Hứa Kính Hằng ấn ấn thái dương, từ trong ổ chăn ấm áp vươn tay ra lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Màn hình đột nhiên bật sang đến chói mắt, Hứa Kính Hằng chưa kịp thích ứng phải nheo mắt lại, hơn nửa ngày, mới nhìn rõ thời gian trên điện thoại – năm giờ chiều, y vậy mà lại ngủ thẳng đến gần tối.
Tối hôm qua làm tới khi nào thì Hứa Kính Hằng không nhớ rõ, Ôn Duy Viễn rời đi khi nào y cũng không biết.
Nhưng những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến y?
Bất quá chỉ là trước khi chia tay lưu lại cho mình một chút hồi ức mà thôi, Hứa Kính Hằng vuốt vuốt tóc, càng tự nói với chính mình đừng để ý, tâm lại càng đau đớn.
Ôn Duy Viễn cứ như vậy đi rồi, không hề để lại lời nào.
Hứa Kính Hằng nhìn vết máu bầm trên cổ tay cười tự giễu, khách làng chơi đi chơi gái còn bỏ lại chút tiền, y thì miễn phí, so với gái điếm còn không bằng.
Sau ngày ấy y có thể thấy Ôn Duy Viễn liên tục xuất hiện trên truyền hình, phim mới ra mắt, hoạt động tuyên truyền là không thể thiếu, Hứa Kính Hằng cũng là người trong nghề nên y hiểu.
Xem trên truyền hình, báo chí, Ôn Duy Viễn cùng Tưởng Văn Duệ như hình với bóng, Hứa Kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-on/3167356/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.