Gặp mặt và từ biệt Lương An là ngoài dự liệu của Lăng Hiểu.
Nhưng mà tất cả đều rất hợp tình hợp lý.
Nhìn bóng lưng Lương An rời đi, Lăng Hiểu cảm nhận được hắn quyết tâm đi chịu chết.
Đây chính là tinh thần của võ giả?
Không biết ba ba và anh ở trên chiến trường như thế nào rồi?
Thật ra Lăng Hiểu cũng muốn đi tới mảnh đất chết chóc kia, thế nhưng...
Cô biết, trên người cô còn mang trách nhiệm nặng nề hơn.
Đang lúc Lăng Hiểu chuẩn bị xoay người rời đi, không khí bên cạnh đột nhiên dao động, bóng dáng Lăng Xuyên đạp không mà đến.
"Anh?" Lăng Hiểu ngẩn ra, không ngờ Lăng Xuyên sẽ xuất hiện ở nơi này.
Trên người hắn còn mang theo sát khí chưa tan hết, quần áo hắn mặc cũng dính đầy máu.
"Anh, tình hình chiến đấu ở tiền tuyến thế nào rồi? Ba và mọi người không sao chứ?"
Lăng Hiểu lo lắng hỏi một câu.
"Không sao, mọi người đều khỏe, đúng rồi, Bạch Trăn đâu?"
Giọng nói Lăng Xuyên quả thật rất bình tĩnh.
Mặc dù hắn không biết vì sao Lăng Hiểu lại đặt tên Bạch Trăn cho dị thú kia, nhưng tên cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, Lăng Xuyên cũng không có thời gian dò hỏi Lăng Hiểu.
"Ở chỗ này."
Lăng Hiểu sờ túi, lấy con thú lông xù xì cuộn thành một cục ra.
Thứ này, hết ăn rồi lại ngủ, mấy ngày trước còn làm bộ ngủ đông.
Lăng Hiểu so sánh mình với hắn cảm thấy bản thân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-ngay-lam-npc-o-the-gioi-xuyen-nhanh/2944549/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.