Dạ Bắc Hoàng ở trong phòng nói chuyện với Dạ Cảnh Niên đúng nửa canh giờ, sau đó hắn liền dẫn Nhạc Lương rồi khỏi Cẩn vương phủ.
Hôm sau, tin tức Cẩn vương trọng thương hồi kinh được truyền khắp kinh thành.
Mà mấy ngày sau đó, tin tức Cẩn vương không bị tiêu trừ mà tiếp tục truyền ra ngoài thành...
Trước kia, Lăng Hiểu cho rằng Dạ Cảnh Niên chỉ muốn rời khỏi kinh thành, tìm một địa phương ở mà thôi, dù sao thân phận vương gia của hắn được sắc phong lúc trưởng thành, cũng được ban một mảnh đất thuộc về mình, tuy không phải giàu có gì, nhưng cũng đủ nuôi sống không ít người.
Mà hiện tại xem ra, Dạ Cảnh Niên chọn con đường ác liệt hơn.
Giả chết!
Vương gia gì chứ? Không làm nữa!
Đất đai gì chứ? Không cần nữa!
Tất cả vinh hoa phú quý, đều là mây trôi.
Trong lúc kinh thành bất ngờ với tin tức Cẩn vương tuổi trẻ đã tiêu vong, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi kinh thành, người lái xe, chính là Ngô Trần đang hóa trang.
Hắn nhận được đại ân từ Dạ Cảnh Niên, cho phép rời khỏi hoàng thành, được cho cáo lão hồi hương trước mấy năm.
Đây chính là cuộc sống mà Ngô Trần mơ ước.
Hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội thực hiện rồi.
Cho nên mới nói, người sống phải có ước mơ!
Cho dù là một con cá mặn, cũng phải có ước mơ của cá mặn!
Xe ngựa lảo đảo ra khỏi thành, trong xe ngồi hai người, tất nhiên là Lăng Hiểu và Dạ Cảnh Niên.
"Thiếu gia, vì sao chúng ta không dẫn Diệp cô nương theo, tốt xấu gì nàng ấy cũng là ân nhân cứu mạng của ngài!"
Lăng Hiểu ngồi trong xe, một bên đếm toàn bộ tài sản của nàng và Ngô Trần, một bên nhỏ giọng hỏi Dạ Cảnh Niên một câu.
Ngươi vô tình vô nghĩa ném nữ chủ đại nhân một mình ở kinh thành, nhìn được sao?
"Ta đã trả cho nàng ta đầy đủ thù lao, hơn nữa miệng của nàng cũng rất chặt, sẽ không bán đứng chúng ta."
Dạ Cảnh Niên còn tưởng Lăng Hiểu lo lắng Diệp Minh Nguyệt bán đứng bọn họ, cho nên mới nhàn nhạt giải thích một câu.
"Hơn nữa, ra khỏi kinh thành, đất đai rộng lớn, cho dù nàng ta nói với người khác ta vẫn chưa chết, cũng sẽ không có ai tìm được chúng ta, cũng không có ai phí sức đi tìm kiếm chúng ta, tiêu hao một đống tiền bạc và thủ hạ đi tìm kiếm một người đã chết, một hoàng tử phế vật không quyền không thế."
Dạ Cảnh Niên đánh giá bản thân của hắn rất chuẩn. Bạn có biế𝑡 𝑡rang 𝑡ruyện + 𝗧r𝖴m𝗧ruyen﹒𝑉n +
Ừm, là công sức dạy dỗ mấy năm nay của Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu:...
Xong rồi.
Ta kéo nam chủ đi chệch hướng rồi!
Có điều, vẫn ổn! Vấn đề không lớn!
Chẳng phải chỉ lừa gạt nam chủ đi sống cuộc sống cá mặn thôi sao?
Cuộc sống tiêu diêu tự tại như vậy rất không tệ mà?
Chỉ tiếc cho nữ chủ đại nhân...
Diệp Minh Nguyệt xinh xắn như thế, lại có tài năng kinh thiên động địa, y thuật kéo người chết trở về cõi sống, một nữ chủ tốt như vậy Dạ Cảnh Niên lại nỡ lòng buông tha, thật là tội lỗi!
......
Xe ngựa một đường chạy thẳng về hướng nam, rất nhanh liền rời khỏi kinh thành, một đường chạy về quê hương của Ngô Trần.
Giao thừa cuối năm nay, ba người chỉ có thể ăn mừng trên đường đi, nhưng đối với Ngô Trần mà nói nhiều năm như vậy, đây là một cái giao thừa bình an nhất.
Rốt cuộc cũng không cần phải sống đề phòng lo lắng!
Kinh đô, hoàng thành.
"Bệ hạ, nhị điện hạ đã an toàn rời khỏi kinh thành."
Ánh nến lắc lư trong ngự thư phòng, Nhạc Lương thấp giọng bẩm báo tung tích của Dạ Cảnh Niên.
"Biết rồi."
Dạ Bắc Hoàng buông tấu chương trên tay xuống, trong giọng nói có chút phức tạp: "Phái thêm hai cao thủ đại nội đi theo bảo vệ, đừng để bị bọn họ phát hiện. Chờ bọn họ tới nơi, hẵn kêu những người đó quay lại."
"Vâng ạ."
Nhạc Lương gật đầu: "Bệ hạ đối với nhị điện hạ thật tốt."
Tốt sao?
Dạ Bắc Hoàng thở dài một tiếng, nếu như hắn thật sự đối xử tốt với đứa con trai này, sẽ không chọn nó đi đến Hứa Châu một vùng lang hổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]