Edit: Mina
Lập đông.
Thời tiết rất hợp với tình hình, nhiệt độ chợt hạ thấp, Tuế Hòa gặp ác mộng, toàn thân đổ mồ hôi nóng, tỉnh lại.
Cô xốc chăn lên, đi chân trần xuống giường, rèm cửa sổ dày nặng bị kéo mở, ánh sáng chỉ xuyên vào được một chút, thế giới ngoài kia tăm tối không ánh sáng.
Bầu trời âm u, vẻ mặt Tuế Hòa cũng theo đó ảm đạm, ôm chân ngồi dựa vào cửa sổ sát đất, nhìn lan can ngoài ban công.
Gần đây bệnh viện bận rộn tối mày tối mặt, Cừ Chiêu đã mấy ngày liền chưa về, Tuế Hòa vốn thấy không sao, nhưng sau một hồi ác mộng, cô chỉ cảm thấy cô độc.
“Hình như gần đây thật sự không có gì vấn đề cả.” Tuế Hòa lẩm bẩm.
Đầu ngón tay xẹt qua cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng chói tai, cô nhíu mày lẩm bẩm, “Hay là lại đi nhìn xem đi.”
Tuế Hòa chống đầu gối đứng dậy, đi thay quần áo, một thân mềm mại màu đen, làm nổi bật lên thắt lưng thon nhỏ, mắt cá chân lộ ra, trắng bệch không có chút máu.
Ác mộng không phải là giả, đúng là đã từng trải qua.
Tuế Hòa muốn nôn.
Cô không muốn nhớ lại.
Cừ Chiêu từ bệnh viện về đến căn hộ của Tuế Hòa, nghĩ rằng Tuế Hòa đang ngủ, động tác rất khẽ, kết quả vào phòng, chỉ thấy trên giường trống trải.
Hắn dừng lại, đi một vòng, không thấy người đâu, hắn đứng ở phòng khách, gọi điện thoại cho Tuế Hòa.
Thật giỏi, không có người nhận máy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-nam-co-ngay-nay/3221134/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.