Năm tháng trong thành tựa như đọng lại, tang thương bên ngoài như không chút anh hưởng tới nơi đây. Ngao Khâm ôm tiểu đạo sĩ từng bước trở về, chen qua dòng người đông đúc, đám phụ nữ túm năm tụm ba ríu rít bình luận chuyện nhà của ông chủ nọ ông chủ kia, người bán hành rong vẫy trống bỏi lười biếng dựa dưới mái hiên. Bên cầu đá, hoa đào hồng rực sắc liễu xanh xanh.
Tiểu đạo sĩ kề sát tai hắn thấp giọng hỏi, “Sau đó thì sao ?”
“Sau đó …” Ngao Khâm giương mắt, nhìn về phía Hàng Ma tháp cách đó không xa, tháp nhọn, thân tháp ngăm đen thẳng tắp, tựa như đang lung lay, hoặc có lẽ do đầu óc của đạo giả không tỉnh táo, thật cảm thấy ngọn tháp kia dường như không còn lặng lẽ đứng thẳng thắn như trước. Khóe miệng không khỏi căng lên một chút, chậm rãi nói cho y nghe.
Về sau, nghe nói tiểu đạo sĩ bị Hi Di mang đi, người trong Thiên cung bảo y vận tốt, theo Hi Di Thượng tiên tiếng tăm lừng lẫy tu hành, không ngoài ba trăm năm thế nào cũng được người ta cung kính xưng một tiếng “Tiên quân”.
Thị nữ trong Đông Sơn Thần cung ở dưới mái hiên lén tiếc hận, “Vô Nhai đạo trưởng đi mất rồi, ngay cả cơ hội ngắm từ xa cũng không có, mệt ta ngày hôm qua còn cố ý hầm một chén cháo bích ngạch.”
Có người nhanh mồm nhanh miệng cười hì hì giễu cợt nàng, “Hứ, ngươi cái đồ không biết xấu hổ, người ta tu đạo chín chắn đường hoàng, ngươi hi vọng y coi trọng ngươi thật đấy à
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-ma-thap/1400653/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.