Hi Di đi đến ngày thứ bảy, trời trong xanh quang đãng không mây. Đạo giả đau ốm trên giường đột nhiên đưa mắt trầm tĩnh rời khỏi muôn hoa đang khoe sắc ngoài cửa sổ, ”Thời tiết tốt như vậy, thật muốn ra ngoài một chút.”
Ngao Khâm nắm lấy tay y đặt vào lòng bàn tay mình, một lời mà hai ý, “Chẳng lẽ phải thuốc cho ngươi ngất đi thì ngươi mới không muốn đi nữa sao ?”
Tiểu đạo sĩ lắc đầu, hạ mắt nhìn hai bàn tay đang lồng vào nhau, “Ta muốn đến trà trang trước đây ngồi một chút.”
Ngao Khâm nói, “Chờ ngươi xuống giường đi lại được thì đi.”
Tiểu đạo sĩ chậm rãi lật tay lại, để hai lòng bàn tay áp vào nhau, những ngón tay thon dài tinh thế siết lấy tay Ngao Khâm, “Trà ở nơi đó rất ngon, hoa lê cũng rất đẹp, ta muốn đi lần nữa. Sau này… sợ là không đến được.”
Ngao Khâm không muốn nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, tầm mắt như đọng lại trên những ngón tay của người kia, rồi từng ngón tay mình cũng nhẹ nhàng gập lại, “Ngươi nha …
”
Chợt buông một tiếng thở dài, vài phần bất đắc dĩ, vài phần chìm đắm yêu thương.
Đạo giả bị Ngao Khâm ôm lên. Nhìn kiểu gì cũng là cố ý, nam nhân vốn thích khoa trương cầu kỳ như vậy, thế mà lại không thu xếp xe ngựa, không chuẩn bị kiệu liễn, cúi đầu làu bàu oán giận, “Không được mách với Hi Di là ta bắt nạt ngươi đấy.” Đứng dậy cúi người lẳng lặng ôm tiểu đạo sĩ vào lòng, đĩnh đạc bước ra cửa, đi khắp đường lớn ngõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-ma-thap/1400652/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.