Chương trước
Chương sau
Mà lúc này tại phía đông U Đàm, Lạc Thanh Từ đang tĩnh tọa trên một tảng đá cách vách núi vài bước chân.

Dung mạo của nàng vẫn được che khuất sau mặt nạ bạc, đôi mắt khẽ nhắm. Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ phát điên khi đã quen sống trong thế giới phồn hoa và ồn ào kia, nhưng không ngờ nàng rất nhanh có thể thích ứng trạng thái thanh tĩnh nơi này.

Linh khí xung quanh từng đợt từng đợt lưu chuyển, Lạc Thanh Từ không cần mở mắt vẫn có thể nhận rõ ràng.

Nàng đã tiếp nhận loại sức mạnh siêu hình này rồi.

Ngay sau đó, một con linh ngư đột nhiên từ đáy vực bay lên, xoạch một tiếng dừng ở trước mặt Lạc Thanh Từ. Miệng cá lúc đóng lúc mở, đuôi còn phịch vài cái.

Tiếp theo là một trận bọt nước đánh tới.

Lạc Thanh Từ đã sớm che tay áo trước khi linh ngư rơi xuống đất, nàng không nhanh không chậm mở mắt ra, nhìn Tiểu Long Tử tinh lực tràn đầy, chậm rãi nói: "Ta đã dặn ngươi nhiều lần, không thể loạn ném cá. Đây là để ăn, mặt đất bẩn, hơn nữa té nước vào người cũng không tốt."

Tiểu Long Tử không cho là đúng, "Dù sao cũng cần rửa sạch cá, về phần nước, xưa nay cũng không đổ trúng ngươi. Trì Thanh, ngươi xem cá này thế nào."

Lạc Thanh Từ nhìn linh ngư màu sắc sặc sỡ, cái đuôi giống như váy, hoa văn trên vảy tựa lông chim, tức khắc nhận ra đây là Cá đuôi phượng mà nàng từng kể cho Tiểu Long Tử nghe.

Tiểu Long Tử mới sinh ra, mọi nhận thức đều bắt nguồn từ việc được giáo dục khi còn trong trứng, rất nhiều đồ vật còn không rõ.

Lạc Thanh Từ là một người ngoại lai, đối thế giới này cũng tràn ngập tò mò, cho nên khi nhàn rỗi liền sẽ kể cho Tiểu Long Tử những gì nàng biết đến trong trí nhớ.

Cá đuôi phượng, lân giáp năm màu mang vũ văn, sinh bốn vây cá, đuôi cá như váy, bơi như phượng hoàng. Thịt tươi mới, vị cực ngon, sinh ra linh thể, nhân gian hiếm người thấy được, là trân phẩm.

Đây là Lạc Thanh Từ nói qua, Tiểu Long Tử tìm nửa ngày, rốt cục thấy được linh ngư kia giống y như đúc trong miêu tả.

"Đây là ngươi tìm được, ngươi bơi trong nước bao lâu rồi?" Lạc Thanh Từ có chút kinh ngạc.



"Không lâu, một canh giờ, đuổi theo nửa canh giờ."

Tiểu Long Tử dừng ở một bên, ngẩng đầu ưỡn ngực, nói chuyện không chút để ý, nhưng ánh mắt vẫn liếc hướng Lạc Thanh Từ, rõ ràng là đang đợi nàng khen thưởng.

Lạc Thanh Từ không chút nào tiếc lời, khóe môi khẽ nhếch, cấp Tiểu Long Tử so ngón tay cái, "Tiểu Long Tử nhà ta quá giỏi, linh ngư quý hiếm như vậy ngươi vẫn có thể tìm được, nó chạy rất nhanh ngươi vẫn có thể đuổi theo, quá lợi hại."

Bơi như chim phượng bay không chỉ nói tư thái của nó, càng là tốc độ. Sở dĩ nó quý hiếm, chính là vì khả năng chạy trốn thần sầu, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng chưa chắc đuổi kịp.

Tiểu Long Tử sinh ra mới Trúc Cơ, có thể bắt được cá đuôi phượng, quả thực là kỳ tích.

Nghe Lạc Thanh Từ nói vậy, Tiểu Long Tử lắc lắc bờm, dáng vẻ vô cùng đắc ý, trêu đến Lạc Thanh Từ khẽ bật cười.

Nhưng ngay sau đó, rồng con có chút bất mãn, "Ai là Tiểu Long Tử chứ, ta có tên, gọi là Nguyễn Ly."

Lạc Thanh Từ nghe được hai chữ Nguyễn Ly, biểu tình có chút vi diệu: "Tiểu Long Tử là nhũ danh, Nguyễn Ly là đại danh, không ngại."

"Hừ." Tiểu Long Tử tức giận đến thẳng hừ hừ, "Vậy ngươi nhũ danh đâu?"

Bang, trán bị người bắn.

"Không lớn không nhỏ, ta lớn hơn ngươi, ngươi phải gọi tỷ tỷ, hỏi nhũ danh làm gì?"

Tiểu Long Tử khịt mũi, ở trên người Lạc Thanh Từ lăn lộn chơi xấu, đem nàng một thân cẩm y làm cho nhăn nhúm.

Lạc Thanh Từ chỉ là cười, thường thường chọc chọc bụng đối phương, khiến nàng ấy nhột đến mức dùng móng vuốt loạn cào nàng. Thật đáng yêu.

Sau khi xử lý xong cá đuôi phượng, một người một rồng liền ở bên bàn đá dùng bữa. Cái bàn này xấu đến thiên nộ nhân oán, hình thù méo mó, mặt bàn còn lồi lõm, Lạc Thanh Từ cũng lười sửa lại, liền như vậy dùng tạm.

Cá đuôi phượng hương vị thực không tồi, một chút mùi tanh đều không có. Tiểu Long Tử còn tìm về không ít gia vị linh quả, thêm quặng muối, tẩm ướp đến ra dáng ra hình.

Lạc Thanh Từ không nghĩ tới, mới mấy tháng trôi qua, Tiểu Long Tử nướng cá còn ngon hơn cả nàng.

Nàng thỏa mãn ăn xong ngụm cuối cùng, lười nhác ngồi dựa ở một bên, cảm khái nói: "Khẩu vị của ta đều bị ngươi dưỡng hư, về sau hẳn là rất khó ăn món khác. Nếu là trước kia, đánh chết ta cũng không thể tưởng được, trù nghệ của ta vậy mà còn kém hơn tiểu rồng sữa mới bốn tháng tuổi. Thiên phú này của ngươi thật là hình lục giác."

"Cùng lắm sau này ta tiếp tục làm cho ngươi ăn. Chờ ta lớn lên chút, có thể biến ảo hình người, ngươi muốn ăn cái gì, dạy cho ta, ta lại làm cho ngươi."

Với hình dạng rồng, nàng rất khó để làm những chuyện tinh tế hơn, về sau thành nhân, muốn gì đều có thể làm tốt.

Lạc Thanh Từ vốn dĩ vẻ mặt nhẹ nhàng thích ý, chính là nghe xong Tiểu Long Tử nói, ngây ngẩn cả người. Theo sau, thần thái trong mắt cũng phai nhạt xuống.

Nàng cảm thấy trái tim thắt lại, làm gì còn có sau này, nàng biết ngày sau kết cục của nữ chủ sẽ thế nào, chính mình sẽ ra sao.

Tiểu Long Tử còn không phát hiện biểu tình người kia sa sút, sau khi dọn sạch cái bàn, nàng thoải mái nằm trên người Lạc Thanh Từ, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi vừa mới nói hình lục giác, là có ý gì?"

Nàng luôn cảm thấy Lạc Thanh Từ nói chuyện kỳ kỳ quái quái, thường dùng những từ ngữ mà phụ vương nàng chưa từng nói qua, khiến nàng nghe không hiểu lắm.

Lạc Thanh Từ kìm nén cảm xúc, kiên nhẫn giải thích cho nàng ý nghĩa hình lục giác.

"Ta đã hiểu, ý là mọi mặt đều rất tuyệt. Nhưng tại sao là hình lục giác?"

Lạc Thanh Từ: "......"

"Vì cái gì không là hình thất giác, hình bát giác...."

"Hơn nữa ngươi vì sao luôn mang mặt nạ, ngươi không thể cho ta thấy mặt sao? Hoặc là dung mạo ngươi rất xấu, nhận không ra người."

Lạc Thanh Từ nghẹn họng, dù nhan sắc nàng không sánh được nguyên chủ, thì cũng không thể nào xấu hơn Hắc Trứng.

"Ta không sợ xấu, ngươi không thể cho ta nhìn một cái sao? Mặt nạ này là ai chế tạo, không thể làm đẹp hơn sao?"

Lạc Thanh Từ tự nhận chính mình dông dài, không nghĩ tới Tiểu Long Tử còn trò giỏi hơn thầy.

"Được rồi, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, vấn đề của ngươi như thế nào nhiều như vậy. Ngươi là mười vạn câu hỏi vì sao hả?"

"Nhưng chúng ta đã ăn xong rồi, hơn nữa, lúc ngươi ăn cơm vẫn nói rất nhiều, lúc đi ngủ càng nói nhiều hơn, sao lại không cho ta nói?" Tiểu Long Tử rất thông minh, còn biết đem lời nàng phản bác lại nàng.

"Còn nữa, mười vạn câu hỏi vì sao, là cái gì?"

Lạc Thanh Từ: "......"

Nàng lại một lần cảm nhận được nuôi rồng không dễ, nguyên lai vô luận là trẻ em hay rồng con, đều ồn ào giống nhau.

Màn đêm buông xuống, Lạc Thanh Từ bởi vì một câu 'về sau' của Tiểu Long Tử, mà không có biện pháp tĩnh tâm.

Nửa năm thời gian đảo mắt liền qua, kết giới nàng lưu tại U Đàm đã có động tĩnh, xem ra trong tông có người muốn nàng đi ra ngoài.

Nàng phải chuẩn bị rời đi.

Nhưng rời đi rồi, Tiểu Long Tử làm sao bây giờ?

Nàng không thể mang nàng ấy trở về Thiên Diễn Tông, để một mình nàng ấy lại đây nàng cũng không yên tâm, thật sự là vấn đề nan giải.

Tiểu Long Tử thực nỗ lực, ngày thường niềm vui duy nhất chính là chơi nội đan, thời gian khác đều nghiêm túc theo nàng học pháp quyết.

Lạc Thanh Từ phát hiện nàng ấy thực thích hạt châu tròn tròn lấp lánh.

Mỗi lần cơm nước xong, nhìn Tiểu Long Tử nằm trong ngực nàng khảy hạt châu, Lạc Thanh Từ trong lòng vừa mềm vừa luyến tiếc.

Nếu nàng trở lại Thiên Diễn Tông, sau đó không thể tùy tâm sở dục tới nơi này, lưu Tiểu Long Tử một mình cho dù an toàn cũng cô đơn.

Nàng ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Lạc Thanh Từ càng nghĩ càng loạn, nàng vẫn chưa ý thức được chính mình lo lắng cho Tiểu Long Tử chỉ là dư thừa, bởi vì nàng ấy có con đường của riêng mình, nàng không thể can thiệp quá nhiều vào cốt truyện.

Nàng muốn nói lại thôi, không biết nên làm sao nói cho Tiểu Long Tử hiểu chuyện này.

Trằn trọc đến nửa đêm, nàng mới phát hiện chính mình căn bản không có lựa chọn.

Nàng nhận được lời cảnh báo của Hệ Thống: "Nữ chủ trưởng thành cần thiết đi vào quỹ đạo, cũng chính là tuân theo cốt truyện, lấy thân phận người đến Thiên Diễn Tông bái sư."

Đi theo Lạc Thanh Từ tự nhiên không có khả năng tiếp tục cốt truyện, mà dựa theo giả thiết, nữ chủ phải về đến bên cạnh thúc thúc của nàng, làm Điện Hạ của Long tộc, từng bước trả thù rửa hận, sau đó trở thành Long Vương.

"Bảy ngày sau, tại Phù Phong Địa, nữ chủ hồi quy chính tuyến."

Nhìn mặt trên đơn giản rõ ràng tóm tắt mấy chữ, trong lòng Lạc Thanh Từ phát khẩn, nhịn không được nhìn Tiểu Long Tử đang nằm cuộn trong ngực.

Ngày tháng trôi qua tĩnh lặng thích ý, nàng suýt nữa quên chính mình tới đây làm gì, cũng mau quên Tiểu Long Tử là nữ chủ.

Nàng giấu trứng rồng trong người mang đến Thiên Diễn Tông, đã quấy nhiễu cốt truyện phát triển, hiện tại nàng cần thiết sửa chữa, đưa nữ chủ quy vị.

Chính là...... Lạc Thanh Từ rũ mí mắt xuống, nhìn Tiểu Long Tử đang say ngủ, trong lòng ngũ vị tạp trần, thực hụt hẫng.

Ngay từ đầu tâm thái của nàng chỉ xem thế giới này như game nhập vai, người bên cạnh đều là NPC.

Nàng tỉnh táo cùng lý trí là vậy, nhưng vẫn thua bởi hai chữ cảm tình. Nàng không phải nguyên bản Lạc Thanh Từ, chỉ là một phàm nhân, sao có thể vô tình không cảm xúc.

Nàng thậm chí nghĩ rằng, cứ như vậy dưỡng Tiểu Long Tử cũng khá tốt. Nhưng đây là thế giới trong sách, nữ chủ cũng không phải sủng vật, con đường phía trước của nàng ấy chú định nhấp nhô gian nan.

Kết cục của mỗi nhân vật ở thế giới này đều đã được định sẵn. Nàng vô pháp can thiệp, chỉ có thể theo nhiệm vụ mà làm, nhiều nhất có thể tu chỉnh một phần cốt truyện, lại không có biện pháp xoay chuyển càn khôn.

Nàng không thể tự ý sửa đổi tình tiết chính, một khi mất đi cốt truyện nguyên bản, thế giới này khả năng sụp đổ.

Sáng hôm sau, Tiểu Long Tử vừa tỉnh lại liền lấy Lạc Thanh Từ đang nhìn chằm chằm chính mình. Nàng duỗi người, nâng móng vuốt giẫm giẫm, "Trì Thanh, hôm nay chúng ta học cái gì?"

Thuật điều khiển nước, Tiểu Long Tử đã học đến phi thường bổng.

Mới vừa nói xong, móng vuốt nhỏ bị người bắn hạ, ngay sau đó thân thể Tiểu Long Tử mất kiểm soát bay ra ngoài, bị khóa lại trong một đoàn linh lực.

"Ngươi vừa giẫm nơi nào?" Lạc Thanh Từ ngữ khí lười biếng mang theo tia bất mãn, đôi mắt dưới mặt nạ cười như không cười nhìn Tiểu Long Tử.

Ánh mắt Tiểu Long Tử chuyển động, nhìn nhìn nơi ngực của người kia, lại nhéo nhéo móng vuốt, "Không hướng nơi nào giẫm."

Lạc Thanh Từ cong ngón tay, Tiểu Long Tử đã bị kéo lại đây.

Nàng búng lên trán đối phương, hận rèn sắt không thành thép nói: "May ngươi là nữ tử, lại vẫn là đứa trẻ, bằng không.... Ta liền chặt đi móng vuốt của ngươi."

Tiểu Long Tử co rúm lại, "Sao ngươi hung dữ như vậy." Chính mình mỗi ngày đều nằm trong ngực nàng ấy, nàng ấy cũng không nói gì, hôm nay chỉ giẫm một chút mà thôi, nàng ấy liền sinh khí.

"Ta hung dữ sao? Là ta quá dung túng ngươi." Lạc Thanh Từ mắt trợn trắng, nhìn bên ngoài thủy vực mênh mông vô bờ, trong lòng buồn bã không thôi.

"Về sau gặp phải người thật sự hung dữ, ngươi làm sao bây giờ?" Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, có chút thất thần.

"Gặp phải người khác hung dữ, ta cũng sẽ hung dữ không kém." Tiểu Long Tử thực mau tiếp lời. Nàng đối nhân loại căn bản không có hảo cảm, hận còn không kịp. Chỉ ngoại lệ duy nhất Trì Thanh mà thôi.

Lạc Thanh Từ nhìn nàng, "Đúng vậy. Nhưng có một số người rất biết giả trang, trong xương cốt hung dữ nhưng lại ra vẻ vô hại, chờ ngươi phát hiện hắn hung dữ, ngươi cũng đã chịu nhiều thương tổn."

Tiểu Long Tử có chút khó hiểu, "Không thể phân rõ sao?"

"Có thể, nhưng rất nhiều thời điểm đều rất khó."

"Trì Thanh sẽ dạy ta sao? Ngươi nói ngự phong quyết rất khó, nhưng ngươi dạy cho ta, ta vẫn học rất nhanh." Tiểu Long Tử hiện tại thiên chân đơn thuần, trong mắt nàng không gì không thể, nếu quá khó, chăm chỉ học là được.

Lạc Thanh Từ nhìn nàng, miễn cưỡng xả ra một tia cười, "Ừm, ta sẽ dạy ngươi."

Chính mình dù sao cũng biết được ai tốt ai xấu, về sau luôn có thể nhắc nhở nàng ấy một chút.

"Ngươi có muốn đi ra ngoài xem thử?" Lạc Thanh Từ ngẩng đầu nhìn nơi chân trời phía xa xa, đột nhiên nói một câu.

Tiểu Long Tử vẻ mặt kinh ngạc, "Ta có thể đi ra ngoài sao?"

Mấy ngày nay nghe Lạc Thanh Từ nói, nàng cũng đã hiểu được cảnh ngộ của mình cùng Long tộc. Lạc Thanh Từ vẫn luôn tại đây tu luyện cùng nàng, không có rời đi. Nàng cho rằng chính mình không thể đi ra ngoài rồi.

"Nơi kia gọi là Phù Phong, tuy không phải thực an toàn, nhưng chỉ cần ngươi che giấu tốt, không bị người phát hiện liền được." Ngữ khí Lạc Thanh Từ rất nhẹ, mơ hồ còn mang theo tia ảo não.

"Khi nào mình đi, hiện tại sao?" Tiểu Long Tử còn đang đắm chìm trong hưng phấn, cũng không phát hiện Lạc Thanh Từ có điểm khác thường.

"Bảy ngày sau. Ta có chút đồ muốn chuẩn bị." Lạc Thanh Từ nhìn Tiểu Long Tử, nàng nhớ rõ nữ chủ sở dĩ thuận lợi gia nhập Thiên Diễn Tông, là bởi vì có một loại đan dược có thể che giấu khí tức rồng.

Chỉ cần nữ chủ không chủ động hiện thân, không tiếp xúc Hàng Long Mộc, trừ phi tu sĩ Đại Thừa cố tình lục soát linh hồn, bằng không đều sẽ không bại lộ.

Thời gian hữu hạn, nguyên liệu lại thiếu thốn, Lạc Thanh Từ không có biện pháp luyện ra đan dược cho nàng ấy, nhưng có thể cho nàng ấy công thức phối thuốc.

Trong trí nhớ, nữ chủ ban đầu vì báo thù, cố tình che giấu tung tích. Nhưng người cho nàng ấy thuốc lại không nói rõ, thuốc này có hại gì đối với rồng, vì vậy đã chôn vào thân thể nàng ấy tai hại ngầm. Hậu quả là mỗi lần nữ chủ tăng lên cảnh giới đều sẽ đau đớn thống khổ không gì tả được, nhiều lần xảy ra chuyện.

Phương thuốc này, coi như là Lạc Thanh Từ bồi thường cho nàng ấy đi.

- ------------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.