Tiêu Hùng mở to mắt, nhìn Kim Dực Sư Thứu non từng chút từng chút một đem mảnh võ trứng lớn ăn hết một nửa, sau đó mới lại hài lòng nằm xuống.
Kim Dực Sư Thứu non phát ra những tiếng kêu khe khẽ, thanh âm có chút mềm mại, giống như tiếng kêu của gà con, Tiêu Hùng không vì Kim Dực Sư Thứu non vẫn chưa mở mắt nên rời đi, mà cứ thế đứng bên cạnh nó.
Chim non mặc dù vẫn chưa mở mắt, nhưng nó có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh, khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian thuần phục quan trọng nhất, nếu vì lười biếng thì một chút cơ hội thuần phục cũng không có.
Kì thực thuần phục ma thú, có chút giống với ngao ưng. không chỉ là một kiểu so sánh ý chí, thuần phục ma thú, phải khiến nó tiếp nhận bạn từ trong nội tâm, coi bạn như người bạn mà nó tín nhiệm nhất, thậm chí là người thân, nếu không cho dù thuần phục, ma thú có lực công kích rất mạnh, nếu không thể thật tâm thuần phục, một ngày nào đó, có thể sẽ từ sau lưng công kích bạn...
Tiêu Hùng đã quyết định đầu tư lên con Kim Dực Sư Thứu non này.
Bất luận tỷ lệ thành công là bao nhiêu, nếu đã làm, thì phải nỗ lực làm cho thật tốt.
Tiêu Hùng lấy ra bình thú linh dịch Tây Hoang thần điện điện chủ cho mình, dùng ngón tay chấm một ít, sau đó đặt vào gần miệng Kim Dực Sư Thứu non.
Thú linh dịch tán phát ra một mũi thơm khó có thể kháng cự, đến bản thân Tiêu Hùng ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-long-phuc-ho/3857427/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.