Từ ngày đó, người kia rời đi rồi sau đó cũng không đến tìm Quý Tín nữa. Quý Tín cảm thấy có chút mất mát. Liệu có phải vì mình làm thật quá, cho nên người đàn ông kia đã ghét bỏ mình rồi ư? Sao người kia lại ngốc vậy chứ, chẳng qua mình muốn dọa người đàn ông ấy một chút thôi mà, vậy mà hắn lại bỏ mình đi luôn. Ngốc gì mà ngốc muốn chết!
Quý Tín cứ trải qua một cuộc sống đại học thật bình thường. Vì cảm thấy quá nhàm chán nên cậu đã đến một nhà ăn xin một chân chạy việc vặt.
"Chào anh, anh muốn gọi gì ạ?" Quý Tín nhìn người đàn ông và cậu nhóc trước mặt.
Hàn Kỳ Khải nhìn thấy Quý Tín thì bất ngờ, nhưng hình như Quý Tín không nhận ra mình, vì vậy nên cố bình tĩnh lại, nói: "Khụ khụ... Món ngon nhất ở chỗ này đi."
"Anh Hàn ơi... Nhân Gia muốn ăn bánh bao nhân trứng sữa ở đây..." Cậu nhóc kia làm nũng với Hàn Kỳ Khải.
Quý Tín hơi nhăn mày lại: "Được, hai người còn muốn gọi gì nữa không?"
Hàn Kỳ Khải khổ sở không nói nên lời. Mình và cậu nhóc này đâu có quan hệ gì đâu, rõ ràng tất cả là họa từ cái tên Tần Phong kia mà ra, giờ người gánh lại là mình: "Em muốn ăn gì thì gọi đi." Đây chính là bé cưng, bé yêu của Tần Phong, khó mà động vào lắm.
Quý Tín đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở. Người đàn ông kia đâu có thật sự thích mình, mình cứ ngây ngốc rồi chờ đợi lâu như vậy để làm gì. Quý Tín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-dem-hoan-hao/197886/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.