Nhậm Tự đang ngẩng đầu lên nói chuyện với Du Hàn, không biết nói gì mà giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Lạc Lâm Viễn thấy Du Hàn giơ tay lên vỗ vỗ lên bả vai cậu ta giống như khuyên nhủ, lúc này Nhậm Tự mới mỉm cười, trên gương mặt toát lên vẻ ngưỡng mộ và tín nhiệm.
Trông hai người kia có vẻ rất thân thiết, ít nhất với góc nhìn của Lạc Lâm Viễn, bầu không khí như thế người ngoài không chen vào được.
Cậu không đi qua mà xoay người từng bước rời khỏi, cũng không quay đầu lại. Không có gì hay ho cả, tại sao cậu phải giống con côn trùng đáng thương trốn ở một bên hâm mộ như thế? Du Hàn chưa khiến cậu phải hành động đến mức độ này đâu.
Buổi tối ăn uống ca hát, Lạc Lâm Viễn không hăng hái cho lắm, còn Phương Tiếu thì vẫn dồi dào tinh lực, đùa nghịch mãi. Vài người hết đến rồi đi, cuối cùng chỉ còn lại mấy cậu chàng kia, Phương Tiếu hỏi: "Muốn đi bar không?"
Đội trưởng lớp 10 có phần khó xử, nói: "Không tốt lắm đâu."
Phương Tiếu ầy một tiếng tiếp tục thuyết phục, Lạc Lâm Viễn đứng lên từ ghế sô pha, nói: "Đi thôi, đi uống rượu."
Đây là lần đầu tiên Lạc Lâm Viễn phối hợp như vậy, Phương Tiếu còn chưa lấy lại tinh thần, cậu đã xuống bãi đỗ xe.
Cả nhóm người vẫn đến quán cũ lần trước, Phương Tiếu thì đến lần thứ hai rồi, giống như cá gặp nước, dẫn những bạn học lần đầu đến chơi trò oẳn tù tì thi nhau uống rượu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988192/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.