Cuối cùng hai người vẫn quyết định về nhà Du Hàn.
Do tính toán thời gian cũng sắp đến giờ tan ca, nếu không Du Hàn cũng không cần rước việc vào người, nhặt được Lạc Lâm Viễn từ lề đường về.
Anh nói muốn gọi xe về nhà, Lạc Lâm Viễn không đồng ý, anh cũng không hỏi tiếp nữa.
Du Hàn cảm thấy một cậu trai lớn từng này như Lạc Lâm Viễn không muốn về nhà có lẽ vì không muốn bị quản thúc, hoặc hi vọng dùng những hành vi này để thu hút sự chú ý của cha mẹ, chuyện này cũng bình thường thôi.
Còn thực ra Lạc Lâm Viễn chỉ đơn thuần cảm thấy đường về nhà quá xa, ngồi xe phải mất hơn nửa tiếng, trong khoảng thời gian dài như vậy sợ rằng người khác sẽ phải ngửi thấy mùi hôi từ mình mất.
Huống hồ Du Hàn làm việc ở đây, chắc chắn nhà cũng rất gần, mặc dù đây chỉ là dự đoán của Lạc Lâm Viễn nhưng đúng là nhà Du Hàn gần đây thật.
Đây là lần thứ hai cậu đến nhà Du Hàn, lần trước còn mặc quần áo và đi dép của người ta, lần này lại thay áo và quần soóc của anh.
Vóc người Du Hàn cao lớn nên quần áo cũng rộng rãi. Lạc Lâm Viễn mặc vào xong thì phần xương quai xanh hở ra khỏi cổ áo hơn một nửa, lỏng lẻo trễ xuống vai.
Cái quần soóc thể thao kia thì càng khỏi phải nói, ống quần rộng quá mức, lúc ngồi xuống, lớp vải mềm mại có thể co thẳng lên bắp đùi.
Lạc Lâm Viễn tắm rửa sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988189/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.