Lạc Lâm Viễn suýt chút nữa tưởng bố mình tìm vệ sĩ cho mình, bị dọa sợ hết cả hồn. 
Cậu ngây người đứng sững ra tại chỗ, bối rối hỏi: "Vì sao cậu lại đưa tôi về nhà?" 
Du Hàn với tay sang hỏi cậu có cần mình xách giúp balo không, Lạc Lâm Viễn vội vàng nghiêng người né tránh, thoát được tay Du Hàn. Cậu ôm lấy balo bảo vệ, đồng thời cảnh giác nhìn anh chằm chằm, "Cậu làm gì đấy? Cậu thế này kỳ lạ lắm nha." 
Phương Tiếu đi tới, đặt tay lên vai Lạc Lâm Viễn định nói chuyện thì tay bị cậu nhún vai hất xuống. 
Lạc Lâm Viễn ghét bỏ nói: "Nóng muốn chết, người mày toàn mồ hôi, đừng có chạm vào người tao." 
Phương Tiếu trừng cậu, "Trước mặt người ngoài mày giữ mặt mũi cho tao tí có được không!" 
Lạc Lâm Viễn hừ một tiếng, không để ý đến cậu ta. 
Phương Tiếu: "Bạn học Du, Tiểu Viễn Viễn còn muốn đến nhà tôi chơi game, cậu có muốn đi cùng không?" 
Du Hàn liếc nhìn tay Phương Tiếu, lắc đầu nói: "Tôi tới là để đón Lạc Lâm Viễn về học bổ túc." 
Lạc Lâm Viễn nhăn mũi, bất mãn vì Du Hàn gọi cả họ cả tên cậu, cảm giác rất xa lạ. Nhưng mà nếu Du Hàn bắt chước Phương Tiếu gọi cậu là Tiểu Viễn Viễn thì cảnh tượng ấy cũng rất đáng sợ. 
Cậu nhìn Du Hàn, "Học bổ túc gì cơ?" 
Du Hàn giơ tay kéo balo trên vai, "Trưa nay trợ lý của chú Lạc có tìm tôi, nhờ tôi đến nhà cậu bổ túc hai tiếng mỗi ngày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988090/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.