Lạc Lâm Viễn dẫn theo Du Hàn lên ô tô nhà mình, sau đó giới thiệu tài xế cho anh làm quen, "Đây là chú Trương, bình thường chú đều đưa đón tôi đi học."
Du Hàn lễ phép chào hỏi: "Chào chú Trương ạ."
Chú Trương là một người người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, tính cách điềm tĩnh không nói nhiều, chỉ gật đầu đáp lại, vững vàng khởi động ô tô, tiến về phía biệt thự nhà họ Lạc.
Lạc Lâm Viễn hỏi Du Hàn: "Bố đã bàn bạc với cậu, nói cậu về nhà cùng tôi từ thứ hai đến thứ sáu, sau đó học bổ túc hai tiếng sao? Một tiếng ông ấy trả cậu bao nhiêu? Cậu có nói với ông ấy lỡ như tôi có tiến bộ thì ông ấy tặng thêm tiền thưởng cho cậu không? Tôi nói với cậu nhé, trước đây bố tôi có mời rất nhiều gia sư, tôi tiến bộ một chút thôi là ông ấy cảm thấy đó công lao của người dạy, cho họ rất nhiều tiền thưởng, cái này mà không cần thì phí lắm."
Công chúa nhỏ nhà họ Lạc huých khuỷu tay ra ngoài, chỉ bảo Du Hàn cách đòi tiền gia đình mình đến là rõ ràng mạch lạc. Chỉ là Du Hàn không đáp lời, tròng mắt cụp xuống nhìn bên dưới.
Lạc Lâm Viễn cũng nhìn theo, phát hiện ra mình vẫn còn gắt gao nắm chặt lấy tay Du Hàn không chịu buông, cũng không biết nắm từ bao giờ, cậu hoàn toàn mất hết ký ức.
Cậu giống như bị điện giật, bỏ tay Du Hàn ra, theo bản năng cọ lòng bàn tay lên đầu gối mấy lần, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988087/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.