Trong giây phút kích động, Lạc Lâm Viễn đã gọi điện thoại. Trước khi cậu dập máy vì hối hận thì Du Hàn đã nghe máy, cậu nghe thấy giọng anh thì không kìm được nước mắt nữa.
Vừa mới cất tiếng đã thấy giọng khàn đặc, tất cả đều là sự nghẹn ngào nức nở. Một khi con người ta cảm thấy tủi thân, trong lòng sẽ không thể nhịn được muốn khóc.
Lạc Lâm Viễn muốn kiềm chế lại, nhưng cậu không thể nói hoàn chỉnh một câu nào, chỉ phát ra tiếng hít thở gấp gáp nặng nề, rề rà mãi mới nói: "Tôi muốn uống rượu, tôi đến quán bar cậu làm việc được không?"
Du Hàn im lặng mãi, cuối cùng không từ chối cậu, cũng không hỏi cậu xảy ra chuyện gì mà chỉ nói: "Đến thì cứ đến, nhưng chỉ có thể uống nửa ly."
Lạc Lâm Viễn nắm điện thoại, "Đêm nay tôi không muốn về nhà."
Du Hàn: "Cậu có thể đến khách sạn, nhớ mang theo cặp sách, sáng mai còn đi học được."
Lạc Lâm Viễn đáp một tiếng xen lẫn giọng mũi, sau đó cúp điện thoại. Cậu thu dọn áo ngủ và đồng phục, nhét vào cặp sách không vừa nên đổi sang nhét vào một cái túi khác.
Lạc Lâm Viễn xách cặp xuống tầng thì gặp bác Ngô.
Bác Ngô thấy mắt cậu đỏ hoe, lại vừa nghe được chuyện cậu chủ đi tìm bà chủ từ chỗ Trương Lệ nên biết ngay đứa trẻ này lại chịu ấm ức.
Thấy cậu xách túi lớn túi nhỏ, bác Ngô cũng không thể để người đi được nữa, "Cậu chủ, đã muộn thế này rồi vẫn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988045/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.