Du Hàn cứ như đang dỗ cục cưng, hết vỗ hết xoa rồi lại lắc, đợi đến khi Lạc Lâm Viễn yên tĩnh hẳn, anh mới nhận ra có gì không bình thường. Gương mặt cậu đỏ gay, duỗi tay lần mò lên mới thấy làn da cậu nóng bỏng, hóa ra đã phát sốt rồi.
Lạc Lâm Viễn còn tưởng do mình đang dựa trong ngực Du Hàn nên toàn thân mới nhũn ra vì phơi phới xuân tình, ai ngờ thế mà lăn đùng ra ốm.
Du Hàn lưỡng lự giữa việc kiếm tiền và đưa người đi khám bệnh, cuối cùng vẫn quyết định đưa Lạc Lâm Viễn đi khám trước, sau đó về bổ sung giờ công sau, chỉ là như vậy sẽ không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Anh đè lên vai Lạc Lâm Viễn, để cậu ngồi yên trên ghế sô pha, "Cậu chờ chút, tôi đi xin nghỉ."
Du Hàn lại quan sát gương mặt cậu, nước mắt đầm đìa, đáng thương quá. Anh lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt cậu, lực rất nhẹ, dịu dàng mà chẳng hề hay biết.
Lạc Lâm Viễn ngửa mặt lên cho anh lau, lau đến khi cậu thấy ngứa ngáy, đến cả trái tim cũng đã tê rần. Hô hấp của cậu chậm lại, Du Hàn rút thêm tờ giấy nữa định lau mũi cho cậu, cậu rụt rè tránh né, giọng mũi dày đặc nói: "Không cần đâu."
Du Hàn cầm xấp giấy ăn, khuyên nhủ: "Ngạt mũi sẽ không thở được."
Lạc Lâm Viễn sắp chết vì xấu hổ, chưa nói Du Hàn là người cậu thích, cho dù là người khác cậu cũng không muốn được ai lau nước mũi hộ. Cậu định trốn, Du Hàn liền nắm cằm cậu, không cho cậu nghiêng mặt loạn xạ nữa.
Lạc Lâm Viễn bị ép khiến hai mắt lại đỏ hoe, cuối cùng không cam lòng phải nghe lời, mũi thông hẳn ra nhưng đầu óc lại choáng váng vì ngượng, tựa như đang thiếu hụt khí oxy. Cho nên mọi người đừng để bị ốm, chỉ số thông minh của Lạc Lâm Viễn đã tụt đến mức cậu quên mất mình cũng có tay.
Đến khi Du Hàn ra khỏi phòng nghỉ nhân viên, chỉ số thông minh trốn nhà đi của cậu mới quay về, cậu dụi đôi mắt cay xè, nghĩ đến lời mà Du Hàn vừa nói. Dối trá! Ai lại dí tàn thuốc vào xương bả vai tự làm bỏng mình như thế? Du Hàn hút thuốc sao? Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy anh hút thuốc.
Rõ ràng Du Hàn là con trai, vì sao lại xăm hoa văn lady♀? Cứ coi như có liên quan đến con gái thì cũng không phải hình này, tên hoặc nickname mới là thứ mà các cặp đôi bình thường hay xăm! Nói nó có ý nghĩa, không bằng nói đây là một sự sỉ nhục.
Lại còn một hình xăm giá năm ngàn tệ? Tiêu số tiền này cho hình xăm đó của Du Hàn chắc chắn là cố ý, thế này mà là bạn bè sao? Sao có thể? "Người bạn" này biết rõ Du Hàn đang thiếu tiền nên mới dùng tiền ép Du Hàn xăm hình, cho dù hành động này vì tiền hay vì nội dung xăm thì đều ngập tràn ác ý, muốn công khai sỉ nhục anh.
Có lẽ vết sẹo kia cũng do "người bạn" này làm bỏng, mà Du Hàn cũng nhẫn nhịn vì tiền.
Cậu nghĩ đến khi ở trong bệnh viện, lúc Du Hàn tìm tiền khắp người để nộp phí thuốc thang, còn cả hành động ký biên lai thuần thục nữa. Những thứ ấy đều đang đè lên người anh rõ rành rành, Du Hàn cần tiền, anh muốn cứu người, bà ngoại anh còn đang trong bệnh viện.
Lạc Lâm Viễn không dám tưởng tượng ra tâm trạng của anh, cũng không dám nghĩ đến chuyện hình xăm nữa, cậu sợ mình sẽ tức điên.
Cậu muốn lôi cái thằng từng ức hiếp Du Hàn ra đánh một trận, muốn dí tàn thuốc lên người hắn cho chết bỏng.
Cậu thích người con trai này như vậy, rốt cuộc là kẻ nào bắt nạt anh?
Lúc Du Hàn quay lại, anh đã xin nghỉ xong, hỏi Lạc Lâm Viễn: "Cậu có mang theo tiền mặt trong người không? Bình thường bệnh viện phải nộp tiền mặt, thẻ căn cước thì sao?"
Lạc Lâm Viễn có mang theo thẻ căn cước khi ra ngoài, phòng trường hợp cần phải đến khách sạn, còn tiền mặt thì không.
Du Hàn cầm ví tiền nhìn Lạc Lâm Viễn, không hài lòng cậu ăn mặc phong phanh, bèn lấy áo hoodie mình mặc đến quán bar để trong tủ ra, ném cho cậu, "Mặc vào, đội mũ cẩn thận, nếu không lát nữa gặp gió là đau đầu."
Lạc Lâm Viễn nghe lời mặc vào, áo hoodie rất rộng, trùm đến mông cậu, trông cậu như đứa trẻ đang mặc trộm quần áo của người lớn, mũ trùm kín trán, chỉ hở ra đôi mắt. Cậu nhìn Du Hàn chỉ mặc áo sơ mi đen làm thêm, "Cậu thì sao?"
Du Hàn cài khuy tay áo, "Tôi không lạnh."
Lạc Lâm Viễn yên lặng lấy áo khoác đồng phục từ trong túi quần áo ra đưa cho anh.
Áo khoác đồng phục theo kiểu thể thao, size rất rộng, Du Hàn thấy Lạc Lâm Viễn có áo, nhất thời không nói gì, cũng không muốn hỏi vì sao cậu có áo lại không nói, trái lại còn đi mặc áo của anh.
Đợi đến lúc Du Hàn mặc áo của cậu vào, Lạc Lâm Viễn âm thầm siết chặt nắm tay trong lòng, rất chi là thỏa mãn. Cậu cảm thấy áo của cậu rất phù hợp với Du Hàn, dù đây chỉ là kiểu đồng phục thống nhất cả trường.
Ra khỏi quán bar rồi lên xe đến bệnh viện, Lạc Lâm Viễn mới hoàn hồn, "Công việc của cậu thì sao?"
Màn hình di động của Du Hàn sáng lên trong khoang xe tối om, anh liếc nhìn cậu một cái, hình như còn cười, nói: "Đưa cậu đến bệnh viện rồi quay lại làm bù."
Lạc Lâm Viễn không đồng ý lắc đầu, "Tôi có thể tự đến bệnh viện."
Du Hàn cất điện thoại đi, ánh sáng không còn nên gương mặt cũng không thấy rõ nữa, "Không yên tâm."
Lạc Lâm Viễn ngượng ngùng mím môi, "Tôi đã thành niên rồi, có gì mà không yên tâm?"
Sau đó cậu cũng không nhắc đến chuyện Du Hàn quay lại nữa, chỉ âm thầm lên kế hoạch nhờ Lạc Đình gửi Du Hàn thêm tiền thưởng, lỡ như cậu thật sự theo đuổi được anh thì anh sẽ thành người nhà của mình rồi.
Nếu mà biết con trai bảo bối tìm người nhà cho mình thế này, có lẽ Lạc Đình sẽ đánh Lạc Lâm Viễn phát khóc mất.
Đến bệnh viện, Du Hàn đã quá quen thuộc quy trình ở đây, suốt quá trình Lạc Lâm Viễn chỉ lơ mơ đi theo sau, đưa thẻ căn cước đăng ký, xếp hàng lấy số, nhận phòng, gặp bác sĩ, nộp phí, giống như cái đuôi nhỏ của Du Hàn, chờ anh đến giúp đỡ từng việc một.
Cuối cùng cũng được ngồi xuống trước mặt bác sĩ, lưỡi bị thanh gỗ đè xuống khó chịu, vẫn là Du Hàn ở bên cạnh đưa nước ấm bảo cậu chậm rãi uống một ngụm. Bác sĩ quan sát hai người họ, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Anh trai tốt với cháu thật đấy, rất săn sóc."
Lạc Lâm Viễn muốn phủ nhận, Du Hàn ở phía sau lại nói: "Bác sĩ, em trai của cháu thế nào? Có cần truyền nước không? Hình như cậu ấy còn phát sốt."
Lạc Lâm Viễn ấm ức phồng má, ai là em trai cậu!
Cuối cùng bác sĩ kê đơn thuốc và cho truyền nước, một bình lớn hai bình nhỏ, nhìn là biết không thể xong việc trong hai tiếng.
Khi y tá đến chích kim, Du Hàn còn ở bên cạnh hỏi cậu: "Cần tôi che mắt giúp cậu không?"
Lạc Lâm Viễn vừa ngượng vừa giận, nhìn anh nói: "Tôi không phải trẻ con, che mắt cái gì." Cuộc đối thoại của hai người họ chọc y tá cười không ngừng, y tá cười xong thì thành thạo chích kim vào, sau đó dán băng dính chống xê dịch, dặn dò không được ngọ nguậy để tránh kim tuột ra.
Rõ ràng bệnh nhân là cậu nhưng lại nói với Du Hàn, lúc nói y tá còn đỏ mặt, Du Hàn rất nghiêm túc nói chuyện với y tá, còn hỏi thêm mấy vấn đề.
Lạc Lâm Viễn không bằng lòng bèn chen đến bên cạnh Du Hàn, ý đồ muốn giấu anh đi, kết quả bị anh đè vai lại trách móc một câu, "Đừng lộn xộn, tuột kim thì làm sao?"
Tuột kim cái gì, cậu mà không động đậy nữa, Du Hàn sẽ trốn đi cùng người ta mất!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]