Tiêm có hiệu quả rất nhanh, đến tầm năm giờ chiều, Lạc Lâm Viễn đã hạ sốt, cũng sắp tới thời gian vào học buổi tối. Tiểu Hùng gọi thức ăn ngoài cho cậu, một bát cháo, một túi dưa chua nhỏ, cậu ăn được non nửa.
Sau khi ăn xong thì uống thuốc, cả người vô cùng buồn ngủ, vì muốn tỉnh táo lại, cậu cầm cốc đi lấy cà phê.
Phòng giải khát nằm ở cuối hành lang phòng học, Lạc Lâm Viễn cầm gói cà phê và cốc nước nóng, còn cẩn thận đeo cả khẩu trang, sợ lây cho trẻ con.
Vừa ra khỏi cửa thì chạm mặt ngay Du Hàn dẫn Vu Viên đến lớp, người đàn ông vừa mới tan ca nên mặc áo sơ mi, ống tay áo xắn lên vì nóng, khoe ra cánh tay rắn rỏi, còn đeo cả cà vạt.
Diện mạo của Du Hàn khác hẳn ngày hôm qua, mái tóc anh được vuốt lên tạo kiểu, lộ ra vầng trán trơn bóng, sống mũi cao đỡ lấy gọng kính mỏng, góc mặt nghiêng sang một bên.
Các quầng sáng đổ bóng chằng chịt trên gương mặt anh, ánh mắt lạnh lùng, nửa người được ánh hoàng hôn ấm áp đổ bóng trên hành lang trước cửa sổ bao phủ, sự lạnh lẽo ban đầu được pheromone nồng đậm quấn lấy, gợi cảm khiến người khác mềm nhũn cả chân lẫn tay.
Lạc Lâm Viễn cầm gói cà phê, thị giác bị mê hoặc chấn động tới mức cổ họng đắng khô, đầu gối run run.
Du Hàn chỉ liếc cậu một cái rồi cụp mắt xuống, đẩy nhẹ lưng Vu Viên, "Tự vào tìm chỗ đi."
Vu Viên ngẩng đầu nhìn bố, phiền muộn thở dài, có một người bố thế này thì có ích gì, chuyện gì bản thân cũng phải tự lo lấy.
Du Hàn đi về phía Lạc Lâm Viễn, bóng hình anh cũng theo sát từng bước chân, giãn dài ra, đè lên bóng hình của cậu. Giày da giẫm lên gạch men sứ, những bước đi ung dung thong thả, trầm tĩnh ổn định.
Lạc Lâm Viễn ngay cả trốn cũng không trốn nổi nữa, cậu nín thở, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang mở to tròn xoe, toát ra vẻ khao khát trong vô thức.
Nếu như giờ phút này có thể nhìn vào gương, Lạc Lâm Viễn nhất định sẽ xấu hổ bỏ trốn vì biểu cảm hiện tại của mình.
Nhưng cậu lại không thấy, cho nên cũng không biết ánh mắt tha thiết của mình mềm mại đến mức nào, nếu như có thể hóa thành thực thể, chắc chắn nó sẽ trở thành một cái đuôi mèo dẻo dai quấn lấy người Du Hàn.
Du Hàn như không cảm nhận được ánh mắt của cậu, dừng lại ở khoảng cách vài bước chân, khách khí nói: "Vườn trưởng Lạc, chào buổi tối."
Lạc Lâm Viễn dùng giọng mũi ừ một tiếng, dịu dàng đáp lại.
Nghe thấy giọng nói của cậu, Du Hàn bối rối cau ấn đường lại, cứ như anh không nghe hợp tai giọng điệu "đặc sệt" thế này.
Lạc Lâm Viễn bừng tỉnh vì vẻ mặt của anh, giơ tay đè lên khẩu trang của mình, chắc chắn nó che đậy kín mít, không lộ ra gò má ửng hồng thì mới nói: "Chào buổi tối, Du tiên sinh."
Du Hàn thấy cậu đeo khẩu trang bèn hỏi: "Không khỏe sao?"
Lạc Lâm Viễn lắc đầu, lại nghĩ biết đâu Du Hàn sẽ giống như những vị phụ huynh kia, chỉ lo cậu bị ốm sẽ ảnh hưởng đến con mình. Nhưng nếu cậu nói mình không ốm, vậy chẳng phải đang nói dối sao?
Không nên tưởng bở như thế, có lẽ không phải Du Hàn đang lo lắng cho cậu đâu.
Lạc Lâm Viễn gật đầu, "Hơi cảm lạnh." Cậu vội vàng bổ sung, "Có điều anh yên tâm, tôi sẽ chỉ xử lý công việc trong phòng làm việc thôi, không tùy tiện ra ngoài đâu."
Ấn đường Du Hàn hơi giãn ra, "Tôi yên tâm cái gì?"
Lạc Lâm Viễn thản nhiên nói: "Đương nhiên là yên tâm tôi sẽ không lây bệnh cho các bé rồi, tôi có kinh nghiệm nên sẽ biết chừng mực."
Ấn đường vừa mới giãn ra lại tiếp tục nhô lên, ánh mắt Du Hàn trở nên nghiêm khắc hơn, cứ nhìn chằm chằm Lạc Lâm Viễn khiến cậu luống cuống, không biết mình nói sai câu nào.
Hai người đàn ông trưởng thành cũng không thể cứ rề rà mãi trên hành lang, lát nữa là giờ lên lớp cao điểm, sẽ có rất nhiều phụ huynh tới.
Lạc Lâm Viễn nghĩ mình phải tìm cớ mới được, cậu nhấc cốc và cà phê lên lắc lắc, "Du tiên sinh, anh đến phòng học trước đi, anh vẫn chưa chào hỏi với cô Dương. Cô ấy rất giàu kinh nghiệm giảng dạy, anh sẽ hài lòng thôi."
Du Hàn không để ý tới chủ đề này mà nói cái khác, "Đã uống thuốc chưa?"
Lạc Lâm Viễn lúng túng hạ tay xuống, "Uống rồi."
Du Hàn: "Uống khi nào?"
Trái tim bé nhỏ của Lạc Lâm Viễn dần dần ấm lên, "Khoảng một tiếng trước."
Du Hàn lạnh lùng nói: "Hai tiếng sau khi uống thuốc không được uống cà phê, đây là kiến thức cơ bản."
Trái tim bé nhỏ của Lạc Lâm Viễn lại rớt xuống chậu nước đá, chỉ vì giọng điệu của Du Hàn quá lạnh lùng và cứng nhắc. Cảm giác không phải anh đang quan tâm cậu mà là chê cậu ngu xuẩn.
Lạc Lâm Viễn nhét gói cà phê vào trong túi quần, ỉu xìu nói: "Vậy tôi đi đun nước nóng là được."
Dứt lời, cậu đi vòng qua Du Hàn, bước nhanh về phía phòng giải khát.
Không biết có phải là ảo giác không, cậu cảm giác vạt áo mình bị giật lại, lực rất nhẹ, thậm chí cậu còn chưa kịp phản ứng lại.
Đến khi bước vào phòng giải khát, cậu mới nhận ra có gì không bình thường.
Vừa mới vào, Lạc Lâm Viễn thấy mấy giáo viên đều tụ tập trong này, sinh viên đại học làm giáo viên bán thời gian Hứa Mộng, cô giáo Trần Khinh và cả đồng nghiệp từ Mỹ về cùng cậu Văn Kỳ Văn.
Ba người phụ nữ là đủ thành cái chợ rồi, nhân vật chính trong cuộc thảo luận của ba cô hôm nay là Du Hàn. Vừa nghe là biết, một người bố độc thân dẫn theo đứa con nhỏ ba tuổi, dung mạo rất đẹp trai, lại còn mặc áo sơ mi tối màu.
Kỳ Văn bưng cà phê thở dài, nói: "Có nhìn thấy đồng hồ của anh ấy không? Thương hiệu đó đắt lắm, chắc chắn gia đình rất giàu có."
Lạc Lâm Viễn lặng lẽ đi vào, lặng lẽ lấy nước, không có ý định chen ngang.
Trần Khinh là phụ nữ đã lập gia đình, phát biểu ý kiến của người trưởng thành, "Nhìn sống mũi đó kìa, chắc chắn phương diện ấy rất mạnh mẽ."
Lạc Lâm Viễn vừa mới kéo khẩu trang xuống uống nước, nghe vậy thì bị sặc.
Lạc Lâm Viễn ho khù khụ đỏ rần cả mặt, Kỳ Văn thấy dáng vẻ chật vật của cậu thì không nhịn được cười, "Chị Trần nhìn xem, chị làm vườn trưởng của chúng ta xấu hổ rồi, nhưng mà em vẫn phải nói, vườn trưởng của chúng ta đẹp trai nhất."
Liên quan gì đến cậu? Lạc Lâm Viễn cầm giấy ăn lau miệng rồi áp lên vạt áo ướt đẫm, đỏ mặt nói: "Xung quanh có trẻ con, mấy chị chú ý ngôn từ đi."
Trần Khinh nhún vai nói: "Nơi này chỉ có giáo viên mới được vào, tất cả mọi người đều trưởng thành cả rồi, đừng cứng nhắc thế chứ."
Kỳ Văn ra mặt giúp cậu, "Nào có, hồi ở Mỹ, Tiểu Viễn của chúng ta giữ mình rất trong sạch, không hẹn hò với cô gái nào cả, nói không chừng..."
Mấy người phụ nữ nhìn nhau, không ai bảo ai cùng cười hì hì rất đen tối.
Lạc Lâm Viễn đã quen với phong cách tán gẫu táo bạo của mấy người phụ nữ này rồi, không cần nghĩ cũng biết chỗ đang nói lấp lửng, nói không chừng cậu còn là trai tân.
Cậu nghĩ thầm, thật ngại quá, cậu không còn là trai tân nữa đâu, đã vậy lần đầu tiên còn cùng với vị Du tiên sinh "phương diện ấy rất mạnh mẽ" kia.
Lạc Lâm Viễn lấy một viên kẹo trong giỏ đồ ăn nhẹ ở phòng giải khát, bóc ra nhét vào miệng, "Được rồi được rồi, suốt ngày cười tôi, giờ cũng không còn sớm nữa, mau vào lớp thôi."
Các cô giáo giải tán ngay, Lạc Lâm Viễn làm con rùa rụt cổ trong phòng giải khát, mãi đến khi tiếng nhạc vào học vang lên, cậu mới lặng lẽ thò nửa đầu ra, trên hành lang đã không còn ai nữa.
Lạc Lâm Viễn chậm rãi trở về văn phòng, lúc đi ngang qua lớp 1 của cô Dương, cậu nhìn qua cửa sổ, đúng lúc thấy các vị phụ huynh đang tương tác cùng con mình.
Cậu nhìn Du Hàn dịu dàng cúi đầu, chỉ ngón tay lên giấy nói gì đó, Vu Viên mặt tròn nghe lời dùng bút khoanh lên, sau đó ngửa đầu nói chuyện.
Lạc Lâm Viễn đứng ngoài phòng học quan sát, cũng cười tủm tỉm theo. Nào ngờ Du Hàn như có thần giao cách cảm, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài lớp.
Cậu bị dọa sợ, vội vã lùi về sau, kéo khẩu trang lên rồi nhanh chân trở về phòng làm việc.
Nếu đã vào văn phòng thì không được nghĩ tới chuyện yêu đương nữa, Lạc Lâm Viễn không rảnh bận tâm tới cơn thủy triều dậy sóng trong lòng mình, vùi đầu vào công việc. Chẳng trách người ta nói kẻ tham công tiếc việc không đủ tư cách để có được tình yêu, cậu bận tối mắt tối mũi, đến khi ngẩng đầu lên thì đã mười giờ rồi.
Lạc Lâm Viễn chạy ra khỏi văn phòng, các giáo viên khác đã tự giác dọn dẹp vệ sinh, Tiểu Hùng cầm chổi nhìn cậu, "Sao vậy anh?"
Lạc Lâm Viễn hoảng hốt nói: "Tan học rồi sao?"
Tiểu Hùng: "Đúng vậy, đã mười giờ rồi."
Lạc Lâm Viễn: "Phụ huynh về hết rồi ư?"
Tiểu Hùng khó hiểu, "Đúng thế."
Lạc Lâm Viễn hụt hẫng cũng đi lấy chổi và xẻng hót rác, hóa đau thương thành sức mạnh làm vệ sinh.
Tiểu Hùng ở bên cạnh nhìn cậu, còn hỏi đùa cậu đến bệnh viện nào khám, tiêm loại thuốc nào mà hiệu quả thế, buổi chiều còn thoi thóp mà đến tối đã khỏe như vâm thế này.
Tiêm cái gì chứ, chẳng phải đều do tình yêu sao?
Lúc này cuối hành lang xuất hiện một người, cô Dương ngạc nhiên nói: "Du tiên sinh, sao anh quay lại vậy?"
Lạc Lâm Viễn cũng kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, Du Hàn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, anh không nhanh không chậm nói: "Hình như tôi để quên đồng hồ ở trong lớp."
Đây là việc hệ trọng, mất một chiếc đồng hồ giá trị không hề rẻ sẽ rất phiền toái. Lần này tất cả giáo viên không còn lòng dạ nào làm vệ sinh nữa mà vào lớp 1 tìm đồ giúp Du Hàn, đương nhiên Lạc Lâm Viễn cũng vậy.
Cô Dương lục soát từ chỗ ngồi của Vu Viên, lục từ trong ra ngoài vẫn không thấy đồng hồ đâu, hỏi: "Có cần xem lại camera không? Du tiên sinh, anh còn nhớ mình cởi đồng hồ khi nào không?"
Du Hàn nói: "Không nhớ rõ lắm, được rồi, không tìm được thì thôi vậy."
Cô Dương sửng sốt, vô cùng sợ hãi quay đầu lại nhìn về phía Lạc Lâm Viễn để xin ý kiến cậu.
Du Hàn lại nói: "Làm mất đồng hồ là lỗi của tôi, mọi người không cần tìm giúp tôi nữa, mau tiếp tục công việc của mình đi, làm lỡ giờ tan ca của các cô sẽ không hay."
Đúng là thời gian không còn sớm nữa, giáo viên cơ sở này toàn là phụ nữ, nếu không kịp lên tàu điện ngầm thì về nhà sẽ không an toàn. Lạc Lâm Viễn không do dự bèn nói: "Các cô cứ đi đi, để tôi tìm tiếp giúp Du tiên sinh."
Tìm kiếm một lúc rất lâu, mãi đến khi người đã về hết sạch, Lạc Lâm Viễn mới nghe thấy Du Hàn nói: "Tìm thấy rồi."
Cậu mừng rỡ hỏi: "Thấy ở đâu vậy?"
Ngón tay Du Hàn quấn lấy chiếc đồng hồ, phía trên còn hơi dính đất, vậy mà lại tìm thấy trong bồn hoa ở hai bên phòng học.
Lạc Lâm Viễn vội lấy khăn lau khử trùng ra, đi tới đưa cho Du Hàn, "Lau qua đi, sao có thể rơi vào đó được?"
Du Hàn: "Chắc lúc vẽ thực vật không cẩn thận nên đánh rơi."
Lạc Lâm Viễn: "Buổi tối vẽ hoa sao?"
Du Hàn: "Ừ."
Lạc Lâm Viễn cũng không tiện hỏi lại, cảm giác địa điểm làm mất đồng hồ thật sự rất kỳ quái, nhưng cậu chất vấn cũng không hay. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, không mất đồ đã là rất tốt rồi.
Du Hàn còn khách sáo nói: "Ngại quá, làm mất thời gian của cậu, đã muộn thế này rồi."
Lạc Lâm Viễn: "Không sao, anh về trước đi."
Du Hàn: "Vườn trưởng Lạc định về nhà thế nào? Lái xe sao?"
Lạc Lâm Viễn ngẩn người, dối lòng nói: "Ừm."
Du Hàn: "Vậy sao? Vườn trưởng Lạc đỗ xe ở đâu, sao lúc tôi đỗ xe không thấy chiếc xe nào khác?"
Lạc Lâm Viễn quẫn bách vô cùng, không nhịn được trừng mắt nhìn Du Hàn, Du Hàn bị cậu lườm thì sững sờ chớp mắt một cái.
Lạc Lâm Viễn cam chịu, "Tôi không lái xe, lát nữa bắt xe về." Chút tiền này cậu vẫn có, chỉ là thấy tiếc quá.
Du Hàn giống như ném ra một mồi câu thật dài, cuối cùng cá cũng đớp mồi, anh từ tốn nói: "Như vậy không an toàn đâu, vườn trưởng Lạc, tôi đưa cậu về."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]