Một khoảng im lặng vô tận.
Từ sau khi lên xe, sự gượng gạo lặng thinh ngập tràn giữa hai người. Lạc Lâm Viễn không còn là người nhạy cảm nữa, nếu cậu như vậy thì đã không sống nổi từ bảy năm trước rồi.
Cậu tự thấy lòng mình rộng mở, nhưng cũng không thể lờ đi được khoảng thời gian xa cách nhiều năm qua, lại còn ở cùng nhau trong điều kiện riêng tư như trong xe mà vẫn còn ung dung tự nhiên được.
Huống hồ bọn họ mới gặp lại nhau còn chưa đến hai ngày, không biết gì về nhau cả.
Cũng không thể nói vậy, Du Hàn biết công việc của cậu, còn cậu biết số điện thoại của anh và biết anh đã có một đứa con. Không phải không biết gì, chỉ là lúc này... bọn họ thật sự không biết nên tán gẫu chuyện gì.
Một lúc lâu sau, Lạc Lâm Viễn mới nghẹn ra được câu bắt chuyện đầu tiên, "Xe này của anh không tệ ha."
Du Hàn bật nhạc, đáp lại một câu Cũng được. Lạc Lâm Viễn cạn lời, tiếng nhạc như dòng nước âm thầm chảy qua giữa hai người bọn họ.
Phần lớn danh sách phát đều là nhạc nhẹ và nhạc dương cầm, khiến Lạc Lâm Viễn không khỏi mong chờ có thể nghe thấy bản nhạc đó. Thế nhưng không có, từng bài nhạc phát qua nhưng vẫn không có giai điệu Bầu trời sao mà cậu chờ đợi.
Nhà cậu không xa vườn hội họa, lái xe mất nửa tiếng. Cho dù rơi vào trạng thái gượng gạo, cậu vẫn muốn ở bên Du Hàn lâu hơn, lâu hơn một chút.
Mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1987925/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.