Lạc Lâm Viễn đang nghiên cứu WeChat của Du Hàn thì nhận được một cú điện thoại. 
Tiếng người gọi bên kia vô cùng kích động, vừa nghe máy đã rú lên một câu, "Lạc Lâm Viễn! Mày chết dí ở chỗ nào nhiều năm qua vậy hả?!" 
Lạc Lâm Viễn suýt chút nữa sặc nước bọt, "Cậu là?" 
Bên kia cao giọng hơn, "Cái thằng này! Ngay cả giọng tao mà mày cũng không nhận ra được." 
Khẩu khí đầy sự oán hận, lại còn chết với chóc khiến Lạc Lâm Viễn không hiểu đầu cua tai nheo nghĩ thầm, ngoại trừ Du Hàn ra thì mình vẫn còn thiếu nợ một thiếu nam nhà lành nào sao? 
Lại nghe thấy đối phương trách cứ vài câu, cuối cùng Lạc Lâm Viễn mới nhận ra, "Phương Tiếu!" 
Phương Tiếu: "Vẫn còn biết là tao cơ à!" 
Kể từ sau khi gặp lại Đào Tình, thật ra cậu vẫn luôn âm thầm chờ mong Phương Tiếu liên lạc với mình, để cậu chủ động liên lạc cứ có cảm giác cận hương tình khiếp(*). 
(*) Lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng. 
Sau khi nghe thấy giọng Phương Tiếu, sự áy náy ngập tràn trong lòng ngay tức khắc, cậu nên chủ động liên lạc với đối phương, đã là bạn bè nhiều năm như vậy rồi. Năm xưa khi cậu không có nơi nào để đi, là Phương Tiếu đã giúp đỡ cậu. 
Cũng là Phương Tiếu vẫn luôn ủng hộ xu hướng tính dục của cậu, cậu quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ tới bản thân. 
Lạc Lâm Viễn trịnh trọng nói: "Phương Tiếu, xin lỗi." Vì nhiều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1987915/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.