Duyên phận là thế nào? Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí Lạc Lâm Viễn còn nghĩ rằng, cho dù có xa cách nhau như thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn luôn có thể gặp lại nhau. 
Du Hàn mặc áo sơ mi đen và quần tây, dáng hình cao lớn, kéo vali đi vòng qua đám đông, tới trước mặt cậu, "Sao cậu lại ở đây?" 
Lạc Lâm Viễn ngẩn ngơ nói: "Có lẽ vì để gặp anh." 
Du Hàn bị lời tâm tình cũ rích của cậu chọc cho buồn cười, anh giơ tay chỉ tấm biển đón người xuống máy bay trong tay cậu, "Long trọng thế à, còn làm cả cái này?" 
Trên tấm biển còn vẽ hình kỳ lân cầu vồng, viết dòng chữ cực to, Thành phố C chào mừng bạn. 
Lạc Lâm Viễn chưa bao giờ mừng như lúc này vì mình không viết tên người đón lên tấm biển, Du Hàn hỏi: "Sao cậu biết thời gian tôi hạ cánh?" 
Lạc Lâm Viễn lúng túng gãi mũi, "Đúng nhỉ, sao tôi lại biết..." 
Du Hàn: "Không lẽ cậu đã chờ ở đây rất lâu sao?" Anh tưởng Lạc Lâm Viễn nghe qua điện thoại nên biết hôm nay anh về, còn cố ý đến sân bay chờ cả ngày. 
Lạc Lâm Viễn không phủ nhận, cũng không dám nói không phải, vào thời điểm hiện tại, nói thật sẽ khiến Du Hàn rất mất mặt, cứ coi như đó là một sự hiểu lầm hay ho đi. 
Lạc • không có lương tâm • trong mắt chỉ có người đàn ông mình yêu • Lâm Viễn âm thầm mặc kệ Hàn Truy trong lòng, thật thà gật đầu trước mặt Du Hàn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1987913/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.