Trong nhà hàng Tây, âm hưởng đàn dương cầm vang lên, Lạc Lâm Viễn và Lâm Thư ngồi cùng một phía, đối diện là Du Hàn đang gọi món với người phục vụ.
Ban đầu Lạc Lâm Viễn nói muốn đi ăn lẩu, Lâm Thư cười nhạt, "Con bảo mẹ tới quán lẩu bàn chuyện sao?"
Mọi người đều biết quán lẩu rất náo nhiệt, không có mâu thuẫn gì là một nồi lẩu không giải quyết được, nếu có thì cũng sẽ tạm dừng trong một bữa ăn.
Lạc Lâm Viễn cảm thấy ăn lẩu có thể giảm bớt sự công kích của Lâm Thư dành cho Du Hàn, ví dụ đến những nơi ồn ào như thế, Lâm Thư không thích người nói to, chắc chắn chỉ nói được vài ba câu là mệt, không muốn tiếp tục Hồng Môn Yến(*) này nữa.
(*) Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Tiếng đánh bàn phím lạch cạch vang lên, nhưng không hiểu sao lại không ai chịu phối hợp, với tính tình của hai người kia, cậu hoàn toàn không cản được.
Du Hàn nói: "Viễn Viễn, bây giờ em không thể ăn đồ dầu mỡ như lẩu."
Lâm Thư nghe thấy cách gọi thân mật này thì nhíu mày, ánh mắt nhanh như điện phóng thẳng vào Du Hàn, tầm mắt hai người đối chọi nhau trong không khí. Không hề nói quá, thậm chí Lạc Lâm Viễn có thể nhìn thấy đốm lửa vô hình tóe ra từ cuộc giao chiến căng thẳng này.
Còn chưa kịp ngồi vào chỗ, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1987889/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.