Cửa bị vội vàng đóng lại, chuỗi âm thanh vang vọng từng hồi trên hành lang.
Từ ổ khóa phát ra động tĩnh nhỏ, có người bị đè lên trên cánh cửa.
Lạc Lâm Viễn bị hai cánh tay Du Hàn khóa lại trong ngực, sau có cửa, trước có người, không có khả năng trốn tránh, cũng không muốn trốn.
Cậu ngửa mặt lên chờ anh hôn, Du Hàn hôn rất nhẹ nhàng, từng cái hôn rơi lên mặt khiến cậu mỉm cười.
Du Hàn thấy cậu cười thì bất mãn dừng miệng trên cằm cậu, y như một chú cún con. Cuối cùng Lạc Lâm Viễn mới nhớ ra bệnh cảm có thể bị lây, bèn đẩy vai anh ra nhưng lại bị Du Hàn nắm lấy cánh tay, anh nói: "Sau này đừng bao giờ đẩy anh ra nữa."
Lời anh nói mang hàm ý riêng khiến Lạc Lâm Viễn nghe mà buồn bã trong lòng, cậu chỉ có thể thốt từng câu từng chữ đảm bảo: "Không đâu, sẽ không bao giờ nữa."
Du Hàn không muốn làm với cậu, Lạc Lâm Viễn đang là bệnh nhân, không biết mình biết ta mà cứ đu lên người anh, thay đổi cách làm nũng, ra sức mời gọi. Nhưng Du Hàn không thể làm bừa cùng cậu được, làm cũng được thôi, trừ khi cậu khỏi bệnh.
Lạc Lâm Viễn thỏa hiệp, nắm tay anh nói: "Vậy anh phải ôm em ngủ."
Du Hàn buồn cười, "Trước đây em ôm chăn ngủ, bây giờ đổi thành anh ôm em ngủ?"
Lạc Lâm Viễn vô liêm sỉ nói: "Bởi vì em còn là bé cưng."
Bé cưng Lạc Lâm Viễn đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1987883/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.