[Bình luận: "Hòa Thần chưa nói câu nào mà Vạn Nhân Trảm cũng đã đoán ra xong rồi..."]
[Bình luận: "Tự nói chuyện với chính mình, đồ ngốc, không hổ là anh."]
Phản ứng này của gã đột nhiên làm cho Hòa Ngọc nghĩ đến Seattle, cậu mím môi, nhấc chân đi về phía trước, để lại một câu: "Muốn đi theo thì cứ đi theo đi."
Cậu vừa rời khỏi nơi Seattle chết.
Seattle ra đi quá đột ngột nhưng sự thật trong đó rất cần phải được phân tích kỹ hơn mà bây giờ thì không phải lúc phù hợp.
Hòa Ngọc từng nói chỉ cần cậu còn sống, nhất định sẽ báo thù cho mọi người.
Một phút đếm ngược kết thúc, Vạn Nhân Trảm đi ra xa, để lại một tiếng gào thét: "Này! Mày đứng yên đấy, đừng nhúc nhích nhá, chờ tao!"
Việc này quá phiền phức, nếu gã quay trở về không biết con đường nào thì lúc sau họ sẽ hoàn toàn bỏ lỡ nhau.
"Hòa Ngọc, cái chết của Seattle có bất thường quá không? Ai đã giết cô ta vậy?" Vạn Nhân Trảm trở về.
Hòa Ngọc lắc đầu, cậu hơi nhíu mày, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt mang theo suy tư: "Không biết, không có bất kỳ manh mối hay chứng cứ nào."
Chỉ có một câu "Hòa Ngọc, nhanh—", làm cho người ta khó đoán được rốt cuộc Seattle gặp phải cái gì.
"Seattle rất mạnh, không có nhiều người có thể giết cô ta. Bây giờ trong số những người còn sống, ngoại trừ chúng ta, chỉ có sáu người nữa, chúng ta có nên loại trừ từng người một không?"
Hòa Ngọc lại lắc đầu: "Không cần gấp, cố giữ mạng trong phó bản này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5194699/chuong-1270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.