Bạn còn 8 lượt đọc trên websiteTìm hiểu thêm
Vạn Nhân Trảm: "Mày không cảm động sao? Seattle chết rồi, phó bản này rất nguy hiểm, mê cung cũng rất hỗn loạn, bọn họ đều không tìm được mày, chỉ có tao tìm được mày thôi mà mày lại không cảm động hả?"
Không thể không nói, thật sự là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Đám người Trấn Tinh, Bạc Kinh Sơn, Lăng Bất Thần, Đoàn Vu Thần đều đang tìm Hòa Ngọc nhưng chỉ có đồ ngốc này, rõ ràng khoảng cách không gần nhưng lại có thể trời xui đất khiến mà xuyên thẳng qua mê cung tìm được Hòa Ngọc.
Những người khác vẫn còn trên đường, Vạn Nhân Trảm đã đứng trước mặt Hòa Ngọc.
Nghe vậy, Hòa Ngọc nói cho có lệ: "Cảm động, phi thường cảm động."
Mắt cậu nhìn xung quanh, không còn nghe thấy tiếng gió cũng không thấy bất kỳ phản ứng bất thường nào, tất cả mọi thứ bình lặng dường như không có gì xảy ra...
Trong một thời gian ngắn, Hòa Ngọc không phân biệt được vừa rồi là gió do Vạn Nhân Trảm đến hay là — một người khác đã xuất hiện. Chỉ vì bị Vạn Nhân Trảm chặn ngang một cái nên mới bị giật mình chạy đi.
Hòa Ngọc hơi nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Vạn Nhân Trảm bĩu môi, đương nhiên gã nghe ra trong giọng điệu Hòa Ngọc đang oán giận.
Thấy vậy, gã nhỏ giọng thì thầm một câu: "Đúng là không thức thời, tình huống nguy hiểm như vậy không chỉ không biết lấy lòng tao mà còn qua loa có lệ như vậy."
Lẩm bẩm một lúc, gã lập tức quay lại rồi chạy ra xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5194698/chuong-1269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.