Trấn Tinh nghe đến mức cảm thấy đau đầu, giơ tay lên: "Thời gian có hạn, mọi người nhanh vào đi. Trang bị này của Seattle quả thật không tồi, Hòa Ngọc cầm nó thì cũng có thể khiến cho những người khác phải e dè."
Hòa Ngọc nhận lấy chiếc còi từ Seattle. Cậu rũ mắt, tò mò quan sát chiếc còi. "Cái này là điện thoại di động của Liên Bang hả?"
"Hòa Ngọc, bảo trọng." Ánh mắt Trấn Tinh tràn ngập lo lắng.
Hòa Ngọc gật đầu, cùng những người khác đi về phía mê cung hang động. Mặc dù không có cách nào để cùng nhau hành động, nhưng nhóm người Trấn Tinh vẫn muốn bảo vệ Hòa Ngọc. Lăng Bất Thần đi phía trước Hòa Ngọc, Trấn Tinh đi ở phía sau, bọn họ bước vào cùng một con đường.
Trong một khoảnh khắc tiến vào đó, Lăng Bất Thần quay lại liếc mắt nhìn Hòa Ngọc một cái, sau đó nhanh chóng thu ánh mắt về.
Cậu ấy tin vào Hòa Ngọc. Cho dù là bắt buộc phải đánh nhau, cứ cho là chỉ có hai điểm năng lực chiến đấu, Hòa Ngọc cũng sẽ không thua.
Đương nhiên Hòa Ngọc biết bọn họ muốn bảo vệ mình, bao gồm cả Lăng Bất Thần và Trấn Tinh, đi một trước một sau cậu. Nhưng ngay khi bước vào cửa hang của mê cung, cậu liền biết rằng kế hoạch của hai người đã thất bại.
Lối vào mê cung có đặc tính dịch chuyển tức thời.
Lúc này, Hòa Ngọc rơi vào một hang động sâu không thấy đáy. Cảm giác rất giống với mê cung trong cơ thể của con thú lúc trước, nhưng vách tường vừa nhìn qua đã biết là rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5193567/chuong-1246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.