Bạn còn 7 lượt đọc trên websiteTìm hiểu thêm
Eugene: "..."
Gã chớp chớp mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng giơ tay lên: "Tôi bị oan, tôi không biết gì cả. Cậu nhìn xem, tôi còn chưa tới gần cậu nữa." Gã chỉ đứng ngoài quan sát thôi, gã cần luật sư.
Ánh mắt của Hòa Ngọc nhìn về phía gã, khẽ cười: "Anh đoán thử xem tôi có tin không?"
Eugene: "..."
Điều quan trọng nhất ở đây là gì? Đột nhiên gã tiến lên, ôm lấy đùi của Hòa Ngọc, giả vờ khóc lóc nói: "Tôi sai rồi, thực xin lỗi, tôi cho rằng cần phải chúc mừng một chút, nên đã đề nghị một cách qua loa. Tại bọn họ làm không tốt."
Tất nhiên điều quan trọng nhất là phải biết điều.
Hòa Ngọc rủ mắt xuống, tiếp tục mỉm cười. Eugene giả vờ oan ức nói: "Thật sự biết lỗi rồi mà."
Hòa Ngọc nhấc chân định đá gã văng ra, nhưng dĩ nhiên sức đá của cậu không thể khiến Eugene lay chuyển. Tuy nhiên, đối phương lại cường điệu hóa lực đá của cậu mà ngã lăn ra, trông rất buồn cười.
Hòa Ngọc không nhịn được, trong mắt hiện lên ý cười, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Cậu cười, đám người Trấn Tinh, Lăng Bất Thần cũng cười theo. Những người khác thì vốn đã cười rồi, tất cả các tuyển thủ dự thi trong toàn bộ trạm trung gian cũng đều bật cười, bầu không khí trong chốc lát trở nên vô cùng ấm áp. Đây là một cảnh tượng rất hiếm thấy trong "Show sống còn đỉnh lưu". Ngay cả những khán giả đang tức giận cũng không nhịn được mà bật cười theo họ.
Nhưng mà, cũng chính vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5193556/chuong-1235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.