Hòa Ngọc vừa xuất hiện tại trạm trung gian, còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh, cậu đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bị ai đó nâng lên. Sau đó, tầm nhìn nhòe đi, cậu bị tung lên không trung.
"A a a, Hòa Ngọc, chúng ta đều thăng cấp rồi!"
"Đẹp trai quá, đẹp trai thật sự!"
"A a a, tôi tuyên bố, cậu chính là thần tượng của tôi, lần sau tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện!"
"Mẹ nó, chúng mày tránh ra, đừng làm Hòa Ngọc ngã, tránh ra!"
Hòa Ngọc: "..."
Mặt cậu nhanh chóng tối sầm lại, mọi tâm trạng tốt ban đầu đều tan biến. Cậu vùng vẫy hai lần nhưng không thoát được, khuôn mặt càng đen hơn.
Cách đó không xa, Eugene huých Trấn Tinh: "Sao ông không đi?"
Gã hỏi không phải là sao không cùng vui vẻ, mà là sao không đi "cứu" Hòa Ngọc. Đám Trảm Đặc đang tung Hòa Ngọc lên, dùng đủ kiểu gào thét để thể hiện sự phấn khích của mình. Trấn Tinh, Eugene, Lăng Bất Thần, Bạc Kinh Sơn và những người khác không đến gần, chỉ có Vạn Nhân Trảm đứng đó giậm chân, cố ngăn cản họ.
Nghe vậy, Trấn Tinh nhếch mép: "Cứ để bọn họ vui vẻ chút đi."
Đây quả là một cảnh tượng hiếm thấy. Lăng Bất Thần cũng không ngăn cản, ôm đàn đứng bên cạnh quan sát. Hòa Ngọc vốn luôn rất bình tĩnh, thế nên ngay cả khi tức giận cũng trở nên rất đáng yêu.
Mãi cho đến khi mặt Hòa Ngọc đen kịt, Lăng Bất Thần mới cười nói: "Để Hòa Ngọc xuống đi, vui vẻ một chút là đủ rồi, nên làm việc chính thôi."
Mà lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5193555/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.