Sau khi dường như trở thành truyền thuyết ở thành phố Ngân, Hòa Ngọc đưa Tiểu Thạch Đầu đi đến thành phố tiếp theo.
Hai người giẫm lên chổi bay lên trên không. Tiểu Thạch Đầu nắm lấy vạt áo của Hòa Ngọc, tò mò hỏi: "Anh bỏ ra mười triệu nhờ Đoàn đội chuyên nghiệp phát thiệp mời, vì sao còn phải tự mình đi mời, hơn nữa người anh mời rất kỳ lạ."
Hòa Ngọc mời bốn người, có phú hào phá sản như Hằng Đoàn, có phú hào hiện tại có rất nhiều tiền, cũng có một người bình thường, không coi là có tiền mà cũng không được coi là nghèo.
Tiểu Thạch Đầu không hiểu vì sao Hòa Ngọc muốn tự mình đi mời bọn họ.
Hòa Ngọc nghe vậy thì cong môi lên, đón lấy gió, cậu hơi híp mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Anh muốn tự mình đi xem những người may mắn đã được anh chọn lọc, bọn họ có tác dụng rất lớn."
"Tác dụng gì vậy?"
"Thả con tép bắt con tôm, đồng thời tuyên truyền việc mở rộng sòng bạc." Hiếm khi Hòa Ngọc có lòng nhẫn nại giải thích cho Tiểu Thạch Đầu.
Giọng nói chuyện của cậu rất bất cần, khí chất giống như quý công tử, giống như một vị tiên giáng trần cao quý, không nhiễm một hạt bụi nào, nhưng nội dung trong lời nói lại khiến người khác lạnh sống lưng, giống như bị ma quỷ để mắt.
Tiểu Thạch Đầu đột nhiên hiểu ra.
Tuyên truyền đang được tiếp tục nhưng hiển nhiên Hòa Ngọc cảm thấy lực chưa đủ.
Cũng giống như việc để thua nhà họ Thư ba trăm triệu vậy, cậu muốn dùng "tiền thắng", dùng sự "vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5061428/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.