Thế giới suy tàn.
Hòa Ngọc lắc đầu: "Cao Kiến Minh, anh thật là ngu xuẩn."
Cao Kiến Minh ngạc nhiên.
Hòa Ngọc hơi rũ mắt, che giấu cảm xúc trong mắt: "Trái Đất sẽ không xảy ra chuyện. Hệ thống mới cần Trái Đất, trừ phi Liên Bang Vũ Trụ không muốn tiếp nhận hệ thống mới, nếu không thì bọn họ nhất định sẽ bảo vệ Trái Đất."
Cậu ngừng lại một chút, ngước mắt lên, tròng đen trong mắt đầy lạnh lùng: "Hơn nữa, tôi vẫn sẽ sống."
Cao Kiến Minh há miệng, một lúc lâu sau mới nói: "Mày nghĩ sự uy h**p của mày có tác dụng à?"
"Tao vẫn sẽ sống", bốn chữ này có sức uy h**p lớn đến nhường nào chứ.
Hòa Ngọc không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, kể cả có muốn nói tiếp, cũng không phải nói với Cao Kiến Minh.
Cậu nhìn Cao Kiến Minh, bình tĩnh nói: "Tôi tìm anh là có việc quan trọng, anh cũng không đáng để tôi bỏ công sức tới đây chế giễu hoặc giải thích cho anh."
Cao Kiến Minh lại sững sờ. Việc quan trọng, Hòa Ngọc tìm hắn còn có việc quan trọng sao?
Hòa Ngọc nói: "Cho anh một cơ hội, làm giúp tôi một chuyện. Làm xong tôi tuyệt đối sẽ không ra tay với anh ở thế giới này, cũng không để tuyển thủ khác ra tay với anh, anh nghĩ sao?"
Bình luận:
"..."
"Hòa Ngọc thế mà lại muốn tha cho Cao Kiến Minh."
Tất cả mọi người vừa nghe qua cuộc trò chuyện này đều sẽ cảm thấy Hòa Ngọc muốn tha cho Cao Kiến Minh, nhưng Trấn Tinh ở trạm trung gian hơi ngừng lại một chút rồi lập tức cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060575/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.