Trái Đất.
Lúc này toàn bộ người dân Trái Đất sắp tức chết rồi.
Vệ Gia Quốc nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ kiếp, thật đáng chết."
Trái Đất quả thật suýt bị diệt vong, nhưng Hòa Ngọc cảm thấy không đúng. Hòa Ngọc đã cân bằng được cuộc sống của mình và cuộc sống của Trái Đất. Bây giờ Trái Đất vẫn tốt, hơn nữa còn chính thức gia nhập vào Liên Bang Vũ Trụ.
Sắc mặt của Diệp Khai Quân rất khó coi, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: "Anh ta đã giết rất nhiều người Trái Đất, may mà phó bản này không mưu hại Hòa Ngọc, nếu không..."
Nếu không thì bọn họ thật sự sẽ hối hận đến chết, vậy mà lại đưa loại người này vào thi đấu.
Vệ Gia Quốc thở dài: "Lối đi mở đến đâu rồi?"
Thư ký đáp: "Một giờ trước Liên Bang đã gửi thư trả lời, sắp rồi, sắp mở hết rồi."
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Diệp Khai Quân hiện lên ý cười: "Cuối cùng, cuối cùng thì Trái Đất của chúng ta có thể sống sót rồi. Đợi đến khi năng lượng được truyền đến đây, hệ thống mới được phát triển, tất cả sẽ trở nên tốt hơn."
Vệ Gia Quốc hơi khựng lại, nhưng lông mày vẫn nhíu lại.
Nụ cười Diệp Khai Quân biến mất: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Vệ Gia Quốc chần chừ một lát, sau đó nói: "Ông không cảm thấy có chút kỳ lạ sao? Lúc trước đoàn đại biểu Liên Bang và những người khác trong Liên Bang đều kiên quyết yêu cầu chúng ta nghiên cứu tiến trình trước, thậm chí có một lần còn muốn giúp Trái Đất một tay. Thế nhưng sau đó, đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060574/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.