"Chết rồi."
Truyền thừa là vật sống.
Thấy chưa, Hòa Ngọc lại vừa nghe được một thông tin quan trọng nữa rồi.
Giọng nói khiếp sợ của Vạn Nhân Trảm vang lên trong nhóm trò chuyện: "Truyền thừa vậy mà còn sống."
Eugene ở thành Lý Lộc xa xôi cũng suýt nữa nhảy dựng lên: "Má nó, tin tức gì lớn dữ vậy?"
Hòa Ngọc không để ý tới bọn họ, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó lập tức thu lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Lão Tùng Thụ nói, quân bài chưa lật của bọn họ là truyền thừa. Nếu không có truyền thừa, tại sao lại có quân bài chưa lật?"
Vì vậy, "thái độ" mà Hòa Ngọc nhắn nhủ tới Hoàng thượng là cậu ta cảm thấy truyền thừa của Hắc doanh còn tồn tại.
"Không thể." Hoàng thượng lập tức phủ định, vô cùng kiên định lắc đầu: "Truyền thừa của Hắc doanh đã chết, chúng ta đều có thể cảm giác được. Nếu truyền thừa của Hắc doanh còn tồn tại, bọn họ cũng không thể nhỏ bé yếu ớt như vậy được, hơn nữa bọn họ đang ngày càng yếu đi từ thế hệ này sang thế hệ khác."
"Sao lại thế?" Hòa Ngọc tiến lên từng bước, ánh mắt mang theo nghi ngờ hoặc cùng hiếu kỳ: "Hoàng thượng, rốt cuộc truyền thừa là cái gì? Vì sao Lão Tùng Thụ lại nói như vậy chứ?"
Bình luận:
"Lão Tùng Thụ kiểu: ông ấy cũng không biết."
"Cậu đó, rốt cuộc tại sao lại nói như vậy, cậu tự hỏi bản thân đi."
"May mà Lão Tùng Thụ không biết, nếu biết rồi thì có khi tức hộc máu."
Hoàng thượng lắc đầu: "Truyền thừa không thể để cho người khác ngoài Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060549/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.