Lăng Bất Thần: "Được."
Sau khi đồng ý, cậu ấy lập tức chuyển lời nói của Hòa Ngọc cho lão Thạch Đầu, nhưng không nói gì về chuyện vừa xảy ra và việc Hòa Ngọc đã có một thân phận mới.
Lão Thạch Đầu nghe vậy thì mừng rõ: "Thật sao?"
Ông ta thật sự muốn lăn lộn trên mặt đất vài vòng để bày tỏ sự sung sướng của mình, âm thành vì kích động mà run rẩy: "Tốt quá, thật tốt quá, tôi cuối cùng cũng có thể quay về với cuộc sống của mình rồi, hi vọng bên Hắc doanh không có chuyện gì, hu hu hu."
Lăng Bất Thần: "... Bình tĩnh một chút."
Hai hòn đá cứ như vậy nằm cạnh tường thành, không khác gì những hòn đá xung quanh, nhưng khi lại gần mới phát hiện đó là hai hòn đá biết nói.
Lão Thạch Đầu, một trong hai hòn đá đó vừa cười vừa khóc, trông rất tức cười.
Trong nhà.
Ba người Eugene, Vạn Nhân Trảm, Bạc Kinh Sơn rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Lần này, ngay cả Bạc Kinh Sơn cũng tò mò: "Hòa Ngọc, cuối cùng chúng ta sẽ đứng ở phía trận doanh nào vậy, hay là sẽ không đứng về phía nào trong cả hai trận doanh?"
Vạn Nhân Trảm: "Nội gián ở cả ba bên, cẩn thận bị lật xe đấy."
Hòa Ngọc mặt không chút thay đổi: "Anh cho rằng dựa vào sức chiến đấu của chúng ta thì có thể đứng ở phía trận doanh nào?"
Không đợi mọi người trả lời, cậu đã tự mình đưa ra đáp án: "Đương nhiên là bên nào uy h**p chúng ta, chúng ta sẽ đứng về phía bên đó."
Mọi người: "..."
Lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060504/chuong-661.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.