Bên cạnh, dưới nền đất lộ ra một mầm cây xanh, nửa mặt cây xương rồng xuất hiện, giọng nói quen thuộc: "Hòa Ngọc, lâu rồi mới gặp, đây đúng là một kế hay đó."
Là Cây Xương Rồng Quỳnh đã chạy mất từ lâu.
Đôi mắt như hạt đỗ đen của Hòa ngọc nhìn cô ta: "Cô biến thành cây xương rồng còn có thể độn thổ, có năng lực được ông trời ưu ái."
Quỳnh lắc đầu, ló mình ra từ dưới đất: "Nào có được ông trời ưu ái, chỉ có thể nói là tốt hơn mọi người một chút, suýt nữa thì hôm nay tôi không thể thoát khỏi người của Hồng doanh, người của Lục doanh cũng không phải dạng hiền lành đâu. Tôi không chắc có thoát được hay không, chứ nói gì tới việc đánh thắng."
Ở thế giới này, năng lực chiến đấu của họ bị hạn chế, trở thành một kẻ yếu ớt, khiến họ không quen chút nào.
Thành Chiêu nghe vậy, hận không thể ôm cô ta mà khóc: "Trời, cô còn không thảm bằng chiếc dây xích như tôi, chẳng có tác dụng gì, cô còn có thể chạy, tôi thì chẳng chạy được mà cũng không đánh nổi."
Ánh mắt Quỳnh lộ vẻ đồng tình.
Nhưng đều đã thành thế này rồi, đồng tình cũng chẳng có tác dụng gì, cô ta nhìn Hòa Ngọc nói: "Xảy ra chuyện gì rồi, ban nãy tôi có nghe lén được một chút, nhưng không hiểu mấy, cậu lại định làm gì à?"
Eugene thân làm "bạn cùng đội" với Hòa Ngọc, hiểu rõ mọi chuyện nên gã giải thích với Quỳnh, Nguyên Trạch và Thành Chiêu.
Nghe xong, Thành Chiêu, Nguyên Trạch cũng coi như có chuẩn bị, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060503/chuong-660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.