Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía nhà vua đang ngồi trên ngai vàng. Nhà vua thoạt nhìn chỉ mới mười một, mười hai tuổi, vẫn mang dáng vẻ của một đứa trẻ, hoàn toàn giống với những gì mà lão Thạch Đầu đã nói.
Đừng coi thường đứa trẻ này, hắn đã hơn trăm tuổi, trị vì hơn năm mươi năm, được tiên đế dày công bồi dưỡng, mục đích tất nhiên là dẫn dắt Hồng doanh giành lấy thắng lợi.
Thân hình nhỏ bé ngồi thẳng tắp, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả, khiến người khác như trở nên tr*n tr**, đồng thời cũng khiến cho những người đứng ở phía dưới vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Hắn đứng ở trên cao, hai bên điện đều có thủ vệ, mỗi một người đều là cao thủ.
Nhà vua cau mày: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Một đống đồ chơi còn chưa rửa sạch sẽ đã mang đến trước mặt ta, các ngươi điên rồi? Mau mang chỗ khác đi cho ta!"
Hòa Ngọc đang bị Hắc Hùng giữ lấy cắt ngang lời nói của nhà vua với giọng điệu kích động: "Hoàng thượng! Đã một năm rồi, cuối cùng thần cũng gặp được ngài, thần là Côn Hồi, ngài không nhận ra thần sao?"
Ánh mắt cậu vừa phấn khích vừa căng thẳng, thân thể tròn trịa trắng trẻo không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm vào nhà vua ở phía trên, sự kích động xuyên qua ánh mắt truyền đến những người ở phía trên.
Nhà vua: "..."
Hắn sửng sốt một hồi mới nghiêm mặt nói: "Món đồ chơi gian xảo này, ngươi đang nói nhảm cái gì? Ta cũng không phải kẻ dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060487/chuong-644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.