Cả đám hơi sững sờ, có ý gì? Trò vui là sao?
Không chỉ có Lý Miêu, Hắc Hùng sửng sốt mà ngay cả mấy người Vạn Nhân Trảm cũng sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Khán giả lại càng không hiểu gì, hoàn toàn không nghĩ ra.
Hoà Ngọc nhìn về phía Lý Miêu, ánh mắt càng lộ rõ vẻ sắc bén, rõ ràng là cục bột trắng đáng yêu mềm mại, nhưng mở miệng lại có khi chất vô cùng hung tàn.
"Dẫn ta đi gặp nhà vua."
Lý Miêu mờ mịt: "Cái gì – "
Hắc Hùng trực tiếp giậm chân: "Cái thứ đồ chơi như mày lại nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì? Còn muốn gặp nhà vua? Mày đi mà nằm mơ đi!"
Gã ném Dây Xích xuống đất, vươn tay về phía Hoà Ngọc: "Vậy thì tao sẽ thanh lý mày trước, để mày khỏi tiếp tục nói hươu nói vượn nữa."
Phong Hỏa Luân lóe sáng, đưa Hoà Ngọc né tránh bàn tay đang vồ tới của gã.
Bạc Kinh Sơn và Lăng Bất Thần có cùng suy nghĩ, mặc dù không biết Hoà Ngọc muốn làm gì, nhưng họ sẽ phối hợp với cậu.
Cho nên anh ấy cũng không chạy trốn, chỉ né tránh bàn tay to lớn của Hắc Hùng.
Ánh mắt Hoà Ngọc âm trầm, chất giọng phát ra lại càng lạnh băng: "Ngươi đúng là ngu xuẩn, bị quân địch đùa giỡn xoay vòng, vậy mà còn hoàn toàn không biết gì, trở thành trợ thủ tốt nhất của quân địch."
Hắc Hùng sững sờ, lớn tiếng nói: "Cái thứ đồ chơi này, mày còn dám bôi nhọ tao? Rõ ràng tao là người trung thành nhất!"
Hoà Ngọc cười lạnh: "Nếu như ngươi còn không lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060480/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.